“Mai tỷ có thể đến, ta đương nhiên phải thể hiện tâm ý của mình rồi.”
La Triệu Hải mỉm cười: “Vậy để ta mời ngươi một ly rượu xem như lời cảm ơn.”
Lăn lộn trong giới thương trường nhiều năm như vậy, mặc dù La Triệu Hải không vui lắm nhưng hắn biết bối cảnh và địa vị của nữ nhân này trong ngành giải trí, vì thế hắn cười hì hì tìm cái cớ cho mình.
Trong lúc nam nhân đang bưng ly rượu lên, cửa phòng bao bị đạp bay.
“Thằng chó, có hiểu quy củ hay không?”
Trong lúc tất cả mọi người còn đang kinh ngạc, phản ứng đầu tiên của La Triệu Hải là sa sầm mặt. Vạn Quốc Thành là địa bàn của Hòa Ký. Quan hệ giữa hắn và Ngư Hoàn Vương có thể nói là không tệ. Cho nên hắn cũng thuộc loại có thể diện ở đây.
Đối phương không trả lời.
Hai hán tử đẩy cửa vào, một cao một thấp, đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai. Cả hai đều không nói gì, ánh mắt lạnh lùng đảo qua tất cả mọi người, sau đó dừng lại trên người La Triệu Hải.
“La Triệu Hải tiên sinh?”
Người cao có ánh mắt sắc bén lên tiếng. Hắn đang xác định mục tiêu lần cuối cùng.
“Biến ra ngoài? Ngươi có biết đây là địa bàn của ai không? Hỏa Ngưu làm ăn kiểu gì vậy?”
La Triệu Hải còn chưa nói xong đã bị động tác của đối phương cắt ngang.
Nam nhân thấp hơn linh hoạt bước lên phía trước, tiện tay cầm một chai rượu tây trên bàn đập vào đầu La Triệu Hải.
Bộp.
Tiếng chai rượu vỡ nát khiến tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía. Dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, động tác tàn ác thuần thục của đối phương khiến tất cả câm như hến.
La Triệu Hải bị đánh mạnh vào đầu, cơ thể mềm oặt ngã xuống đất. Hán tử cao bay lên, đá thẳng vào trán của La Triệu Hải. Lần này, hắn bất tỉnh thật sự.
“Xin lỗi vì đã quấy rầy nhã hứng của các vị.”
Giọng nói của người cao khàn khàn. Hắn tiện tay rót hết số rượu trong chai lên người La Triệu Hải, rồi lấy một xấp tiền thật dày ném lên ghế salon: “Tối nay ta mời khách. Mọi người không cần vội vã tan cuộc.”
“La tiên sinh uống nhiều quá, các ngươi tiếp tục vui vẻ đi.”
Hán tử lùn giống như người bạn cũ khoác cánh tay của La Triệu Hải đang dặt dẹo lên vai mình.
Không có ai lên tiếng, người nào cũng ngây ra như phỗng nhìn La Triệu Hải người đầy mùi rượu bị hai hán tử kia mang ra khỏi phòng. Toàn bộ quá trình từ bắt đầu đến kết thúc không quá ba phút. Thậm chí một tên gia hỏa vừa rồi đi vệ sinh về cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Rầm!
Cánh cửa phòng bao được đóng lại. Lúc này, Mai Phương Phỉ kéo lại Chu Tinh vì tình nghĩa anh em đang định tiến lên, nghiêm túc lắc đầu.
“Ngươi muốn làm gì?”
Nữ nhân từ nhỏ đã đi hát ở những vũ trường lớn nhỏ, cả một đời gặp nhiều mưa gió. Từ lời nói của hai người, nàng phát hiện được sự đáng sợ của đối phương.
“Gọi 999 đi, đây là bắt cóc đấy…”
Chu Tinh lắp bắp nói. Nói thật, hắn cũng bị dọa. Đối phương hành động một cách nhẹ nhàng còn khiến người ta chấn động hơn là biểu hiện dữ tợn cầm dao giết người.
“Vạn Quốc Thành ở Lan Quế Phường. Người ở đây là sói chứ không phải người. Ngươi thấy có ai dám ra mặt hay không?”
Mai Phương Phỉ vỗ vai Chu Tinh: “Mặc dù ta không biết La Triệu Hải đã đắc tội với đại nhân vật nào, nhưng ta cảm thấy chúng ta không thể trêu vào, huống chi La Triệu Hải không đáng để ngươi ra mặt.”
…
Nhiếp Bảo Bảo không biết một câu của Đỗ Cửu đã nhấc lên con sóng lớn đến cỡ nào ở Cảng thành, nhưng khi nàng nhìn thấy nam nhân khiến nàng hận khắc cốt ghi tâm bị ném trong nhà kho, nàng vẫn không thể tin nổi.
Đây chính là La Triệu Hải.
Không thể nào?
Từ đầu đến cuối, chuyện mà Đỗ Cửu làm chỉ là gọi một cuộc điện thoại. Một tiếng sau, đại nhân vật không thể rung chuyển trong mắt nàng đã nằm như chó chết trước mặt nàng.
“Qua mấy phút nữa hắn sẽ tỉnh lại thôi.”
Đỗ Cửu nói: “Nhiếp tiểu thư, ngươi muốn tự mình ra tay hay là chúng ta làm thay?”
“Để ta tự làm.”
Nhiếp Bảo Bảo không còn vẻ ngụy trang nhu mì như ngày thường, cả gương mặt thậm chí vì kích động mà lộ ra vặn vẹo.
“Năm phút, đừng giết người.”
Đỗ Cửu nói một câu rồi quay người bước ra ngoài. Những người còn lại đi theo hắn, rất nhanh trong kho hàng chỉ còn lại Nhiếp Bảo Bảo và nam nhân đang bất tỉnh.
“Lão nương vĩnh viễn không bao giờ có con được. Nếu ngươi đã không coi ta là nữ nhân, vậy ta sẽ khiến ngươi không làm được nam nhân.”
Nữ nhân chậm rãi bước đến bên cạnh La Triệu Hải, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt gò má của đối phương.
La Triệu Hải chậm rãi mở hai mắt ra. Hắn có chút mờ mịt nhìn nữ nhân quen mặt phía trước, nghi hoặc hỏi: “Bảo muội?”
“Không ngờ ngươi sẽ có ngày này. La tiên sinh, ngươi còn nhận ra ta ư?”
Nhìn biểu hiện giật mình của La Triệu Hải, trong đầu Nhiếp Bảo Bảo hiện lên một đêm giống như địa ngục mà nàng vĩnh viễn không bao giờ muốn nhớ lại.
Một giây sau, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong bóng đêm…
…
Sự sợ hãi cực độ sẽ khiến người ta quên đi đau đớn.
Hiện tại, La Triệu Hải đang ở trong trạng thái như vậy. Nữ nhân đã từng bị hắn thiếu chút nữa chơi chết ra tay đủ hung ác. Nàng đá thẳng vào bộ phận chính giữa quan trọng nhất của hắn, hậu quả có lẽ nửa đời sau hắn không còn làm nam nhân được nữa.
Nữ nhân còn chưa hết hận, chẳng khác nào người bị bệnh thần kinh không ngừng vung cây gậy hình bát giác cực kỳ nặng, mãi cho đến khi nàng bị người ta kéo ra sau mới đột nhiên khóc rống lên.
“Ngươi còn đánh nữa, hắn nhất định sẽ chết.”
Đỗ Cửu nhìn La Triệu Hải đã hôn mê, không kìm lòng được lắc đầu. Mặc dù hai người không phải bạn bè, nhưng ai cũng là nam nhân. Đỗ Cửu nhìn thấy bộ phận quan trọng của nam nhân bị đánh tàn nhẫn như vậy, hắn cũng có chút đau lòng.
Nữ nhân mà ác lên, quả nhiên nam nhân chẳng còn quan trọng nữa.
“Hai mươi phút sau chúng ta lên thuyền.”
Đỗ Cửu gật đầu với Phi Cơ đang ẩn mình trong bóng tối. Phi Cơ gật đầu, sau đó có mấy người vội vàng rời đi.