“Biển số xe liên quan đến hải quan. Ông chủ mới của ngươi rất lợi hại.”
Nhiếp Bảo Bảo nói nhỏ bên tai Hồng tỷ: “Ta đã nghe danh Tiểu Hồng Bào. Người Quảng Đông nói rằng trong bảy tỉnh có nền kinh tế phát triển nhất phía Bắc và phía Nam, hắn là người đáng sợ nhất.”
Sau khi lên xe, Nhiếp Bảo Bảo nhìn thoáng qua Đỗ Cửu, dùng cánh tay huých Hồng tỷ, hạ thấp giọng đến mức không thể nghe thấy: “Người ta hay nói Tiểu Hồng Bào khó gần. Với quyền thế của hắn, nữ nhân nào mà chẳng có, tại sao ngươi lại đi chung được với hắn thế?”
“Trở thành một người hữu dụng đối với hắn.”
Hồng tỷ nhìn Nhiếp Bảo Bảo, nghiêm túc trả lời. Nàng thấy Nhiếp Bảo Bảo cười đến run rẩy cả người, bèn bổ sung thêm một câu: “Cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy. Nếu có cơ hội gặp Tô tổng một lần, ngươi sẽ hối hận cả đời vì hôm nay không che miệng lại.”
Sự nghiêm túc của nữ nhân cùng ánh mắt khiến người ta sợ hãi của Đỗ Cửu trước đó khiến Nhiếp Bảo Bảo ngồi thẳng người.
“Ta không nói gì cả, chỉ cảm thấy hiếu kỳ mà thôi…”
Chiếc xe lái vào bến tàu mà không bị cản trở. Mọi người lên thuyền.
Trước khi đến Cảng thành, Đỗ Cửu đã lọt vào mắt Nhiếp Bảo Bảo. Nam nhân này từ đầu đến cuối chỉ gọi một cuộc điện thoại, nội dung cũng chỉ có một câu ngắn ngủi.
“Tìm La Triệu Hải, chúng ta sẽ lên bờ sau một tiếng…”
…
Có thể nói trước cuộc khủng hoảng tài chính năm nay, cuộc sống của La Triệu Hải thật sự rất may mắn.
Muốn thành đại sự thì không nên từ thủ đoạn.
Đây chính là châm ngôn của hắn. Hắn nghĩ như vậy, cũng làm như vậy. Hắn có thể tiến vào câu lạc bộ một tỷ không thể bỏ qua công lao của châm ngôn này.
Một người quá thuận lợi không phải chuyện tốt.
Cuộc khủng hoảng tài chính năm nay, La Triệu Hải bị thua lỗ nặng nề, khiến hắn vô cùng chán nản. Hắn cần phải phát tiết.
Tiền bạc vô cùng eo hẹp, hắn vốn tiêu tiền như nước nhưng không lựa chọn du thuyền ra biển, mà lựa chọn Vạn Quốc Thành nổi tiếng nhất Lan Quế Phường dạo gần đây.
Người này rất kỳ quái, có thể tiêu rất nhiều tiền cho những nữ minh tinh, nhưng lại cực kỳ keo kiệt với các nữ nhân ở chốn phong nguyệt. Bởi vì hắn luôn cảm thấy những nữ nhân đó là hàng hóa không có giá trị.
La Triệu Hải không thể chịu nổi khi tiêu tiền vào những thứ vô giá trị.
Về phần nữ nhân đại lục mà hắn dùng để tiếp đãi bạn bè rất nhiều năm trước? La Triệu Hải đã quên lãng từ lâu.
Hổ chết, xương không đổ.
Sự thất bại của La Triệu Hải trên thị trường tài chính không được nhiều người biết đến. Cho nên hắn vẫn là trung tâm của đám đông.
“A Tinh, gần đây ngươi đã vượt qua Jack Trần.”
Trong phòng bao sang trọng nhất, La Triệu Hải ôm vai A Tinh, giọng điệu trịch thượng: “Chúng ta làm bạn lâu như vậy, ngươi có thể giúp ta hoàn thành một tâm nguyện hay không.”
Tự mình biết chuyện của mình, La Triệu Hải cũng hiểu rõ lần này hắn thua thảm, ngày trở lại còn rất xa, cho nên hắn muốn điên cuồng một lần trước khi bị mọi người bỏ rơi.
Chu Tinh, người sẽ được phong là vua hài trong tương lai cũng không ngoại lệ. Làm sao Chu Tinh có thể không bối rối khi đã có được cả danh lẫn lợi từ sự nghiệp mười năm?
Sau khi tiến vào xã hội thượng lưu, Chu Tinh vốn là người hướng nội cảm thấy cực kỳ không quen. Cho nên, hắn đã trở thành bạn với La Triệu Hải cũng có xuất thân từ nông thôn giống như hắn.
“Chuyện gì?”
Chu Tinh không nói nhiều từ khi tiến vào phòng bao, nhưng hắn rất thông minh. Hắn đã đoán được suy nghĩ của La Triệu Hải khi từ chối mấy em tiếp viên.
“Ngươi nhờ Mai tỷ đến hát cho ta một bài đi. Gần đây không phải các ngươi đang quay chung một bộ phim sao, quan hệ nhất định không tệ.”
Hiện tại, có mỹ nhân tuyệt sắc nào mà La Triệu Hải chưa từng thấy chứ. Hắn gọi Mai Phương Phỉ đến cũng chẳng có suy nghĩ nào khác. Hắn chỉ muốn giải quyết cho xong một tâm nguyện.
Không phải ai cũng có đủ tư cách để gọi các đại tỷ trong giới âm nhạc. Mai Phương Phỉ có mối quan hệ tốt trong giới nhà giàu ở Cảng thành. Nàng đã hát cho rất nhiều lão đại. Nhưng La Triệu Hải mới quật khởi gần đây lại không có cơ hội. Cho nên, hắn muốn hoàn thành tâm nguyện này trước khi mình phá sản. Đây có thể coi là thành quả mà hắn có thể khoe khoang cả đời trong tương lai.
“A Mai làm người không tệ, ngươi đừng có làm loạn.”
Chu Tinh từ chối lời đề nghị của La Triệu Hải: “Ngươi đừng làm khó ta. Hôm nay, bữa tiệc này do ta trả xem như xin lỗi ngươi, được không?”
“Ta không có ý gì khác.”
Biểu hiện của La Triệu Hải trở nên âm trầm: “Làm sao? Có phải ngươi nghe được tin tức gì hay là không nể mặt ta?”
…
Mặc dù danh tiếng của La Triệu Hải trong ngành giải trí cực kỳ tệ, nhưng Mai Phương Phỉ vẫn đến.
Cũng không phải nàng sợ thế lực của La Triệu Hải, mà là nàng nể mặt Chu Tinh.
Mai Phương Phỉ có khí chất giang hồ. Nàng thấy Chu Tinh khó xử, cũng biết tiềm lực của hắn. Cho nên nàng không ngại đến hát một bài.
La Triệu Hải thấy Mai Phương Phỉ đến, gương mặt âm trầm của hắn hiện lên sự vui vẻ. Hiện tại, hắn đang cần thể diện. Hắn biết đối tượng mà nữ nhân hát lần trước chính là ông chủ Trịnh tiếng tăm lừng lẫy.
Chuyện này ngày sau chính là một đề tài đáng để khoe khoang, thậm chí thao tác tốt còn có thể mang đến uy tín cho hắn, giúp hắn Đông Sơn tái khởi.
“Đừng làm chuyện nào khác, La tiên sinh.”
Mai Phương Phỉ vừa vào cửa đã thấy La Triệu Hải lấy ra một tấm chi phiếu mỏng, nữ nhân thẳng thắn lên tiếng: “Ta và A Tinh là bạn, ta đến không phải vì tiền. Hôm nay, tất cả mọi người đừng để mất vui. Ngươi muốn nghe bài nào?”
Bàn tay của La Triệu Hải dừng lại giữa không trung. Không khí trong phòng bao vô cùng ngột ngạt.
Ba người không ngờ sự việc hôm nay sẽ là một ký ức khắc sâu trong đầu bọn hắn ngày sau.