Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1952 - Chương 1952. Con Tàu Khổng Lồ

Chương 1952. Con tàu khổng lồ
Chương 1952. Con tàu khổng lồ

Nữ nhân nghi ngờ hỏi lại một câu: “Cửu ca, hay là chúng ta bàn bạc kỹ hơn?”

Đỗ Cửu lắc đầu.

Hắn không biết La Triệu Hải hay La Triệu Hồ. Hắn chỉ biết một điều, nếu ông chủ nói không có vấn đề thì tuyệt đối không có vấn đề.

Đây là lòng tin xuất phát từ sự sùng bái Tô Bình Nam tuyệt đối của Đỗ Cửu. Thậm chí Tô Bình Nam nói cho hắn biết trái đất hình phẳng, hắn cũng không chút nghi ngờ cho rằng nội dung trong sách là đánh rắm.

Đỗ Cửu đoán đúng.

Sự cẩn thận đã ăn sâu vào xương tủy của Tô Bình Nam. Nam nhân không nói rõ tình huống cụ thể với Hồng tỷ không có nghĩa là hắn không biết.

Một số việc có thể gây sốc và mang tính răn đe lớn hơn cho người trong cuộc nếu không được giải thích rõ ràng.

Nam nhân cảm thấy hứng thú với Nhiếp Bảo Bảo.

Nữ nhân này rất được hoan nghênh ở ba hộp đêm hàng đầu trong giới Quảng Đông là Bảo Lợi, Giang Nam và Hạn Gia, có tất cả những gì mà Tô Bình Nam cần.

Sau khi nghe chuyện về Nhiếp Bảo Bảo, không đợi Hồng tỷ xuất phát, Tô Bình Nam đã hiểu được đại khái chuyện này.

Nam nhân đưa chiếc Patek Philippe giả cho Nhiếp Bảo Bảo là La Triệu Hải. Tên của hắn có thể không quen thuộc trong giới kinh doanh đại lục, nhưng ở một thời không khác, người này cực kỳ nổi tiếng.

Thần đồng bất động sản.

Người này xác thực có chút tài năng, chỉ mất mười ba năm để từ một người làm công ăn lương với mức lương 900 tệ hàng tháng trở thành ông trùm bất động sản có tài sản trị giá hơn 100 triệu tệ.

Nếu ngươi nhìn người này từ góc độ của người bình thường, bất kể hắn đúng hay sai, cuộc sống tuyệt vời của hắn quả thật khiến cho người bình thường phải thốt lên một câu “quá đã”.

Hắn là nam nhân duy nhất dám cột Cảng tỷ đẹp nhất lên du thuyền, giày vò đến chết, đồng thời còn hốt luôn Cảng tỷ ba giới. Thậm chí Trần lão sư mê chụp ảnh cũng không bằng một nửa thành tích vẻ vang của hắn.

Trên mạng internet ở thời không khác, các video của La Triệu Hải có thể bán lấy tiền.

Hơn nữa, nội dung bùng nổ và phương pháp biến thái của nó đủ khiến đám trạch nam chỉ biết dựa vào tự thẩm phải nghẹn họng nhìn.

Người này có bối cảnh xã hội đen, nhưng bây giờ Hòa Ký một nhà độc đại, cho dù người này có quan hệ không tệ với Ngư Đầu Vương của Hào Mã Bang, hắn không đáng nhắc đến ở Cẩm Tú.

“Ta muốn hắn không còn làm nam nhân được nữa.”

Độc nhất là lòng dạ đàn bà. Câu nói này không phải nói suông. Sau khi Nhiếp Bảo Bảo nói ra yêu cầu của mình, nàng sợ Đỗ Cửu từ chối, lập tức bổ sung thêm.

“Ta có hai căn nhà và ba triệu tiền mặt.”

Nữ nhân nghiêm túc nói: “Những thứ này xem như quà gặp mặt của ta.”

“Không cần.”

Đỗ Cửu lắc đầu: “Chúng ta không phải côn đồ, cũng chẳng phải đi đánh nhau để kiếm tiền ăn cơm. Chúng ta muốn làm bạn với Nhiếp tiểu thư.”

Nam nhân chủ động đưa tay ra: “Đỗ Cửu, Đỗ Cửu của Cẩm Tú.”

Nhiếp Bảo Bảo ngơ ngác nắm lấy bàn tay thô ráp của Đỗ Cửu: “Cẩm Tú Thiên Nam?”

Hồng tỷ bên cạnh gật đầu nói: “Đúng, là nhân vật trong bức tranh thêu bằng lụa của ngươi đấy.”

Đỗ Cửu nhìn đồng hồ: “Chúng ta kết bạn luôn luôn chân thành. Không có gì biểu đạt thành ý của chúng ta tốt hơn việc Nhiếp tiểu thư tận mắt nhìn thấy nam nhân kia biến thành bộ dạng gì.”

Trong ánh mắt mờ mịt của Nhiếp Bảo Bảo, nam nhân ra hiệu mời: “Ngồi thuyền từ Thâm thành đến Cảng thành không tốn bao nhiêu thời gian. Không biết Nhiếp tiểu thư có biệt danh đại tỷ Quảng Đông có gan đến Cảng thành một chuyến hay không?”

Ra ngoài ăn cơm thanh xuân, đặc biệt là khi ngươi ở tầng trên cùng của giới này, ngươi cần phải hiểu bốn điểm trước khi tiếp tục.

Bản lĩnh như sói, miệng ngọt ngào, nhãn lực độc đáo và đôi chân khép chặt.

Nhiếp Bảo Bảo hai mươi chín tuổi đã không còn trẻ nữa. Nàng có thể lăn lộn đến bây giờ còn có một điểm quan trọng.

Nàng có can đảm, dám đánh cược vào những thời điểm quan trọng.

Nữ nhân cười đến run rẩy, ánh mắt lúng liếng nhìn Đỗ Cửu: “Làm phiền Đỗ tiên sinh dẫn đường.”

Nhân vật lợi hại là gì?

Có lẽ trong mắt đám thanh niên, có tiền và ra vào những nơi cao cấp, đàn em người trước người sau, vung tiền như rác mới là đại nhân vật ghê gớm.

Nhưng trong mắt nữ nhân chốn hồng trần như Nhiếp Bảo Bảo, điều này hoàn toàn chẳng tính là gì, cùng lắm cũng chỉ là biểu hiện của địa đầu xà mà thôi.

Trong mắt các nàng, nhân vật với vẻ mặt điềm tĩnh, có thể ra tay vào thời điểm quan trọng khiến ngươi mất tất cả mà không hề hay biết mới là đại nhân vật thật sự.

Loại người này đáng sợ nhất.

Bọn hắn luôn có một vẻ mặt bình tĩnh, nhưng bọn hắn đã kiểm soát mọi thứ trong vô thức.

Vị trí càng cao, gió càng mạnh.

Nhiếp Bảo Bảo mang theo một nhóm chị em tiến vào giới ăn cơm thanh xuân của Quảng Đông, gặp không ít nam nhân giàu có và quan chức cấp cao, nhưng nàng cũng chỉ gặp vài nhân vật giống như vậy mà thôi.

Nhưng hôm nay, nàng đã hoàn toàn lật ngược quan điểm trong quá khứ, đồng tình với lời nói của Hồng tỷ.

Giang hồ cũng là miếu đường.

Sau khi bước ra khỏi cửa hàng lâu đời, Hồng tỷ mới hiểu được nội tình thâm hậu của Cẩm Tú đáng sợ đến cỡ nào.

Trong mắt nàng, Tô Bình Nam chính là kiêu hùng cái thế tung hoành Thiên Nam, nhưng chỉ giới hạn ở Thiên Nam và Hải Châu. Tuy nhiên, chuyện phát sinh tối hôm nay khiến Hồng tỷ hiểu được phần nổi của tập đoàn Cẩm Tú, đồng thời còn làm nữ nhân mừng như điên.

Nàng đã leo lên một con tàu khổng lồ.

Bước ra khỏi quán, một chiếc ô tô sang trọng màu đen đã đậu bên đường, cửa xe mở rộng, một nam nhân trẻ tuổi cung kính đứng đó.

Ánh mắt Nhiếp Bảo Bảo theo thói quen nhìn biển số xe. Dưới ánh trăng màu bạc, biển số xe màu đen khiến nữ nhân nín thở.

Làm nghề này đã lâu, nữ nhân nhạy cảm lạ thường với biển số xe của nhiều đại nhân vật. Khi nàng nhìn vào biển số xe, làm sao nàng không đoán được năng lượng của Tô Bình Nam ở Thâm thành chứ.

Rõ ràng lai lịch và năng lực của nam nhân được người trong giới ca tụng là kẻ ác độc năm mươi năm mới có một người còn đáng sợ hơn nàng tưởng.

Hết chương 1952.
Bình Luận (0)
Comment