Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1951 - Chương 1951. Hắn Là La Triệu Hải

Chương 1951. Hắn là La Triệu Hải
Chương 1951. Hắn là La Triệu Hải

Nữ nhân trong ngành này rất tinh ý. Lúc tới đây, Hồng tỷ đã thay một bộ đồ hàng hiệu sang một quần áo hết sức bình thường, song đối phương vẫn cư xử như vậy quả là đáng quý.

Nữ nhân ngước mắt, chăm chú nhìn Nhiếp Bảo Bảo, sau đó mở hộp ra. Viến đá màu xanh lam sáng lấp lánh.

"Hiện tại ngươi xứng với cái danh đại tỷ. Mạnh tay thế này chẳng trách bây giờ ai cũng nói các nữ hài đi theo ngươi đều một lòng với ngươi. Nếu ta trẻ lại mấy chục năm, ta cũng muốn đi theo ngươi lăn lộn."

Hồng tỷ liếc một cái là đoán được giá cả viên kim cương này ít nhất cũng phải sáu chữ số.

Nhiếp Bảo Bảo thoải mái tặng món đồ giá trị cỡ này, dù là hào phóng hay cẩn thận đều được xem là làm đến cực hạn rồi.

Hồng tỷ đang quan sát Nhiếp Bảo Bảo, Nhiếp Bảo Bảo cũng quan sát Đoàn Ỷ Hồng. Nhiếp Bảo Bảo cảm thấy Hồng tỷ đã thay đổi rất nhiều.

Tuy gương mặt vẫn xinh đẹp, nhưng nét tang thương và mệt mỏi trong đôi mắt không thể che giấu. Nữ nhân cười chất như đại ỷ bán thức ăn.

Tài lực và chỗ dựa, Hồng tỷ không để lộ gì hết. Dù cho Nhiếp Bảo Bảo đã dốc hết tâm tư cũng phải thừa nhận hiện tại không thể nhìn thấu Hồng tỷ.

Không nhìn thấu nữ nhân, vậy thì nhìn nam nhân. Dù sao lăn lộn trong cái ngành này, không tinh mắt thì không lăn lộn nổi.

Từ lúc gặp nhau, Nhiếp Bảo Bảo đã chú ý tới nam nhân im lặng phía sau Hồng tỷ.

Loại nam nhân này có độc, cmn rất nguy hiểm.

Nhiếp Bảo Bảo lập tức dán mác cho Đỗ Cửu.

Nam nhân cứ im lặng đứng đó, dáng thẳng như cây thương, mắt cụp xuống nhưng vẫn khó che giấu vẻ lạnh lùng và hung ác.

Loại người này là khủng long bạo chúa ăn cơm giang hồ. Có thể khiến loại nam nhân này đứng đằng sau, Hồng tỷ không cần dùng đồ hàng hiệu, không cần nói ra nhân vật lớn phía sau, nhưng cũng đủ để phô bày nguồn lực mà nàng sở hữu.

"Hồng tỷ, hiện tại ngươi lăn lộn ở Thiên Nam không tệ nhỉ."

Nhiếp Bảo Bảo chỉ ngón tay trắng nõn vào Đỗ Cửu biểu cảm lạnh lùng: "Khi nhìn thấy vị đại ca này, ta cảm thấy ngươi không nói điêu. Xem ra ta sắp phải nợ Hồng tỷ một ân tình lớn."

Hồng tỷ mỉm cười không đáp.

"Nghe nói Thiên Nam có một nhân vật như Hỗn Thế Ma Vương, tên là Tiểu Hồng Bào gì đó. Lẽ nào ngươi câu được con rùa vàng lăn lộn cả hai giới hắc bạch này?"

Không biết có phải là ảo giác hay không, sau khi Nhiếp Bảo Bảo nói Tiểu Hồng Bào là con rùa vàng, nàng cảm thấy Hồng tỷ thoáng run lên, mà nam nhân im lặng kia cũng nhìn nàng đăm đăm.

Cái nhìn này khiến cõi lòng Nhiếp Bảo Bảo ớn lạnh.

Nữ nhân lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, trước giờ nàng chưa từng cảm nhận được ánh mắt nào lạnh lùng hung ác như thế.

"Có đôi khi nói sai còn nghiêm trọng hơn uống sai thuốc."

Rốt cuộc Hồng tỷ cũng lên tiếng: "Tối nay ta sẽ giúp ngươi giải quyết chuyện của ngươi, sau đó chậu hứng vàng của ngươi sẽ thuộc về ta. Nhưng ngươi phải phối hợp với ta khiến nàng nghe lời, đừng để xảy ra sơ sót."

"Tối nay?"

Đôi mắt thất thần của Nhiếp Bảo Bảo lấy lại tiêu cự: "Ngươi biết tên khốn ta muốn đối phó là ai không?"

"Biết sơ sơ. Nghe nói hắn là thương nhân có tiếng ở Cảng thành, còn có bối cảnh băng đảng."

Hồng tỷ nói: "Ngươi còn có gì cần bổ sung không?"

"Không."

Nhiếp Bảo Bảo lắc đầu: "Hiện tại việc làm ăn của hắn rất lớn..."

"Điều này không quan trọng."

Hồng tỷ ngắt lời Nhiếp Bảo Bảo.

Đoàn Ỷ Hồng nhìn Nhiếp Bảo Bảo vẫn hơi ngơ ngác, giọng điệu tràn đầy tự tin khiến Nhiếp Bảo Bảo không cách nào tin tưởng: "Nếu chỉ có vậy thì hắn là ai không quan trọng."

Thường thì nữ nhân lênh đênh trôi giạt nửa đời người không thể cưỡng lại nam nhân mạnh mẽ.

Tự tin không phải vì năng lực của Hồng tỷ, mà là nội tình của tập đoàn Cẩm Tú!

“Hắn là La Triệu Hải, là người đứng đầu tập đoàn Huy Hoàng.”

Biểu hiện dữ tợn của Nhiếp Bảo Bảo mang theo chút chờ mong. Nữ nhân nhìn ánh mắt kinh ngạc của Hồng tỷ, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Là người mà ngươi biết đấy. Hiện tại hắn có tên La Thập Ức La Triệu Hải.”

Cái tên này làm cho Hồng tỷ vừa rồi còn tràn đầy tự tin phải ngẩn ra.

Không có lý do nào khác, bởi vì không thể coi thường năng lượng của người này ở Cảng thành.

“Không ngờ phải không? Sau khi tên khốn này phát tài, hắn vung tiền như rác cho những nữ nhân khác, nhưng hận không thể rút gân lột da nữ nhân đã giúp hắn làm giàu là ta.”

Nhiếp Bảo Bảo nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Hồng tỷ, ngươi có chắc giải quyết được hắn trong tối nay không?”

Hồng tỷ quay sang nhìn Đỗ Cửu. Đỗ Cửu rốt cuộc đã nói câu nói đầu tiên trong tối nay.

Không giải thích, không khoe khoang như Nhiếp Bảo Bảo thường hay nghe, chỉ có hai chữ đơn giản.

“Có thể.”

Hồng tỷ và Nhiếp Bảo Bảo đều là người lão luyện. Các nàng nhìn nhau, cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ hai chữ đó.

Nhiếp Bảo Bảo nhìn Đỗ Cửu.

Đáng giết ngàn đao!

Nhiếp Bảo Bảo thầm mắng mình một câu, ánh mắt sáng dọa người. Đây mới là nam nhân chân chính dưới cái nhìn của nàng.

Loại người này không ăn nói hùng hồn, không vỗ ngực khoác lác ầm ầm, nhưng là kẻ dám rút dao giết người vào thời khắc mấu chốt.

“Không biết ông chủ này tên gì?” Nhiếp Bảo Bảo hỏi Đỗ Cửu: “Hôm nay ta không biết ngươi đến, cho nên ta không mang theo quà gặp mặt.”

Đỗ Cửu không thèm để ý đến lời nói của Nhiếp Bảo Bảo: “Ngươi muốn hắn trả giá như thế nào?”

Thấy Đỗ Cửu chắc chắn như vậy, Hồng tỷ bên cạnh ngược lại cảm thấy bất an. Vốn nàng cho rằng một thương nhân luân lạc đến mức ăn hiếp một tiếp viên thì có thể lớn được đến đâu chứ?

Tối đa cũng chỉ cấp bậc phú hào mà thôi. Với tầm cỡ như Cẩm Tú, đối phó một người như vậy không khó. Nhưng nếu là La Triệu Hải thì…

Lai lịch của đối phương có chút đáng sợ ở Cảng thành. Nữ nhân lo lắng tập đoàn Cẩm Tú sẽ phải trả giá một số tổn thất không đáng có. Điều này sẽ gây bất lợi cho chỗ đứng của nữ nhân ở tập đoàn Cẩm Tú trong tương lai.

Hết chương 1951.
Bình Luận (0)
Comment