Sau khi cúp điện thoại của Hồng tỷ, cả một ngày Nhiếp Bảo Bảo đều lặng thinh. Thậm chí mấy cô gái dưới trướng nàng đi tham dự show diễn thời trang Pauli, nàng cũng không đi cổ vũ. Trong mắt những người quen biết nàng, biểu hiện này rất không bình thường.
Tất cả là vì một từ trong câu nói kia của Hồng tỷ.
Patek Philippe.
Đối với đa số người Hạ quốc thập niên 90, hai chữ này vô cùng xa lạ, cho dù biết đây là một thương hiệu xa xỉ thì cũng lắm cũng chỉ kinh ngạc nghĩ rằng mấy kẻ lắm tiền đúng là ấm đầu.
Nhưng những tỉ muội trong giới phong nguyệt Quảng Đông đều biết Bảo Bảo tỷ có một vảy ngược, đó là ngươi tuyệt đối đừng khoe đồ xa xỉ của thương hiệu này trước mặt đối phương.
Trên đời này có rất nhiều nam nhân có quyền có thế đều thích hai chuyện này: khiến kỹ nữ hoàn lương và khiến hồng hạnh vượt tường.
Sáu năm trước, Nhiếp Bảo Bảo hát một bài Hoa Hồng Đêm kết hợp với điệu múa đẹp nao lòng, cùng với khuôn mặt trong sáng đã giúp nàng trở thành đầu bảng nổi tiếng nhất hồi đó.
Tiền ào ào chảy vào tay, nhưng Nhiếp Bảo Bảo lại mắc phải một sai lầm không nên mắc phải.
Nàng thật sự động lòng với một ông chủ đến từ Cảng thành.
Trong ngành có một câu: kẻ thứ ba thượng vị giống như cua lột xác què chân...
Cua lột xác, tỉ lệ tử vong cao tới năm mươi phần trăm, nếu còn què một chân thì đúng là thập tử nhất sinh.
Nhưng lúc đó Nhiếp Bảo Bảo bị quỷ ám rồi.
Nữ nhân cảm thấy mình đã gặp được tình yêu đích thực. Không nói nhiều về quá trình ngọt ngào xen lẫn đau khổ của nàng và vị thương nhân Hồng Kông kia, nữ nhân bỏ ra tất cả tiền bạc và tình cảm, cuối cùng nhận lấy kết quả là bị nam nhân nàng yêu nhất lừa tới khách sạn Tứ Quý ở Cảng thành.
Không biết đêm hôm ấy đã xảy ra chuyện gì, Nhiếp Bảo Bảo cũng không nhắc tới, nhưng kết quả là nếu không phải ngày hôm sau nhân viên phục vụ dọn phòng phát hiện ra nàng và đưa đến bệnh viện kịp thời, thì nàng nhất định sẽ chết!
Nàng không có một xu, không có tiền nộp viện phí. Thậm chí khi nàng đi cầm chiếc đồng hồ Patek Philippe mà nam nhân tặng mình, nàng mới phát hiện thì ra từ đầu đến cuối đối phương đều lừa mình.
Từ đó về sau bớt đi một Nhiếp Bảo Bảo mơ mộng, nhiều thêm một Bảo tỷ làm má mì trong giới phong nguyệt.
Không phải nữ nhân không nghĩ tới chuyện báo thù, nhưng đối phương có chỗ dựa vững chắc trong băng đảng, hơn nữa việc kinh doanh càng ngày càng lớn, vì vậy nàng chỉ có thể luôn khắc ghi mối hận này trong lòng.
Khi Nhiếp Bảo Bảo cho rằng mình đã dần quên lãng, thì một cuộc gọi của Hồng tỷ khiến nàng phát hiện ra mình chưa từng bước ra khỏi cái hố kia.
Hiện tại nàng đã là lão giang hồ, nhưng trong tình huống không cách nào phán đoán được Hồng tỷ có nói thật hay không, nàng đã cam tâm tình nguyện dâng tặng chậu hứng vàng mà nàng khổ cực bồi dưỡng.
…
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên đánh thức Nhiếp Bảo Bảo thất thần nãy giờ.
"Đã lâu không gặp, hẳn là ngươi sẽ không keo kiệt mời ta ăn khuya đâu nhỉ?"
Tin tức lộ ra trong lời nói của Hồng tỷ khiến Nhiếp Bảo Bảo hơi ngạc nhiên.
"Ngươi tới rồi Quảng thành rồi ư?"
Nhiếp Bảo Bảo nói với vẻ không dám tin.
"Vừa mới xuống máy bay."
Đoàn Ỷ Hồng nghiêm túc trả lời: "Ta muốn lấy chậu hứng vàng của ngươi thì trước tiên phải trả tiền chứ."
"Uống gì?"
Để che giấu tâm trạng nghi ngờ, Nhiếp Bảo Bảo cười nắc nẻ: "Hôm nay chúng ta không say không về."
…
Lúc Nhiếp Bảo Bảo vào ngành từng nợ Hồng tỷ một ân tình. Lúc đó có thể nói trong mắt Nhiếp Bảo Bảo, Hồng tỷ là một nhân vật lợi hại phong tình vạn chủng, được toàn giới công nhận.
Sau này nàng cũng biết đôi chút về cảnh ngộ của Hồng tỷ.
Trước khi Hồng tỷ đi theo tên tổ tông kia, Nhiếp Bảo Bảo từng khuyên đối phương một câu.
"Đừng quá tham, những kẻ lăn lộn quan trường nhìn thì nở mày nở mặt đấy, nhưng thật ra như giẫm trên băng mỏng, áp lực rất lớn, người nào người nấy đều cmn biến thái."
Lúc đó câu trả lời của Hồng tỷ rất thẳng thắng và tự tin.
"Xã hội này quyền đứng trước tiền, bám vào cây đại thụ này thì ta có thể lấy được mọi thứ mình muốn, lợi ích lớn hơn nguy hiểm."
Nói đủ thì dừng, hai người đều khôn khéo, không tiếp tục đề tài này nữa.
Sau này Nhiếp Bảo Bảo biết cảnh ngộ của Hồng tỷ cũng chỉ có thể thở dài.
"Haiz!"
Khi ấy nàng không ngờ Hồng tỷ vẫn có thể bò ra từ trong địa ngục, cho nên nàng rất tò mò hiện tại Hồng tỷ là dáng vẻ gì. Nàng muốn xem một nữ nhân từng trải qua lột da, rút xương, nấu gân sẽ trở nên đáng sợ như thế nào.
…
Điểm hẹn nằm ngay gần một căn nhà lớn mà Nhiếp Bảo Bảo mới mua.
Cửa tiệm lâu đời, hương vị khá ngon, cảnh vật tao nhã.
Cách hơn sáu năm mới gặp lại, hai nữ nhân trao cho nhau một cái ôm. Nhiếp Bảo Bảo nhìn gương mặt đã trở nên tang thương không ít của Hồng tỷ, thật lòng nói một câu: "Tỷ, ngươi còn sống là tốt rồi."
Câu nói này lập tức kéo lại khoảng cách giữa hai nữ nhân, dường như cảm giác xa cách do thời gian quá lâu bỗng biến mất.
"Ngươi tới thăm ta là được rồi, ta mang cho ngươi một món quà mà ta đã chuẩn bị từ trước."
Sau khi ngồi xuống, Nhiếp Bảo Bảo đặt một chiếc hộp được gói rất đẹp vào tay Đoàn Ỷ Hồng, mỉm cười nói: "Ta vẫn còn nhớ ngươi thích kim cương xanh. Lúc đó vừa hay kiếm được một khoản tiền từ một tên ngốc, nhưng sau khi ta mua nó ngươi lại xảy ra chuyện. Vốn dĩ ta định nếu ngươi chết thì ta sẽ nghĩ cách chôn nó cùng ngươi, xem như trả ơn cho ngươi."
Mặc dù lời nói hơi xui xẻo, nhưng lại khiến Hồng tỷ trải qua ấm lạnh giang hồ cảm thấy ấm lòng. Điều này cũng giúp nữ nhân hiểu ra nguyên nhân vì sao Nhiếp Bảo Bảo có thể trở thành đại tỷ trong giới phong nguyệt Quảng Đông đấu tranh gay gắt.
Bất kể là hư tình giả ý hay thật lòng thật dạ, đối phương làm như vậy đã là có phong độ đại tỷ lắm rồi.