Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1949 - Chương 1949. Chốn Phong Nguyệt Cao Cấp

Chương 1949. Chốn phong nguyệt cao cấp
Chương 1949. Chốn phong nguyệt cao cấp

Hồng tỷ đã có kế hoạch, không xem những thứ khác nữa, lập tức lấy bức ảnh chụp một nữ hài mà Nhậm Thiết Quân khổ cực theo đuổi suốt ba năm đại học trong tập tài liệu.

Đó là một tấm ảnh tốt nghiệp chụp tập thể, bất kể là ánh sáng hay góc độ đều không có tính nghệ thuật, thậm chí ngoại hình của mỗi người đều có chút khác biệt vì nguyên nhân kỹ thuật hồi đó.

Nhưng dù vậy Hồng tỷ vẫn có thể liếc mắt liền đoán được nữ hài để mái thưa, buộc tóc đuôi ngựa, đứng ở hàng thứ ba trong ảnh chắc chắn là đối tượng ông chủ Nhậm theo đuổi.

"Quả nhiên là đậm chất văn nghệ."

Nàng vừa lẩm bẩm vừa cầm điện thoại lên.

"Giúp ta một việc. Ta biết hiện tại dưới trướng A Bảo ngươi có rất nhiều tỷ muội."

Hồng tỷ đi thẳng vào chủ đề: "Ta cần một nữ hài có thể mặc sơ mi trắng quần jean mang lại cảm giác cao cấp."

Yêu cầu này khiến Nhiếp Bảo Bảo ở đầu bên kia điện thoại cười nắc nẻ: "Hồng tỷ, ngươi muốn tìm hàng lẳng lơ thì ta có nhiều, nhưng ngươi tìm hàng kiểu này thì không dễ."

"Giúp ta, ngươi sẽ nhận được hồi báo mà ngươi không cách nào tưởng tượng được."

Hồng tỷ tiếp tục nói: "Chắc hẳn ngươi vẫn còn giữ chiếc đồng hồ Patek Philippe giả kia nhỉ? Nếu ngươi giúp ta tìm được người thích hợp, ta sẽ giúp ngươi giải quyết ân oán liên quan đến chiếc đồng hồ này."

Đầu bên kia điện thoại im lặng.

"Ngươi nghiêm túc sao?"

Giọng điệu của Nhiếp Bảo Bảo không còn nhẹ nhàng và thoải mái như lúc nãy: "Hồng tỷ, trong cái ngành này ta thật lòng coi ngươi là bạn, có một số chuyện không đùa được đâu."

"Không đùa."

Hồng tỷ trả lời rất nhiêm túc: "Nhưng nữ hài này của ngươi nhất định phải hiểu chuyện, biết tiến biết lùi."

"Yêu cầu cụ thể."

Nhiếp Bảo Bảo nói.

"Khí chất thanh nhã, tốt nhất là am hiểu tri thức lịch sử và ca kịch cách mạng, thuộc kiểu buộc tóc đuôi ngựa nhưng vẫn khiến người ta kinh diễm là tốt nhất."

Hồng tỷ thoáng dừng lại rồi bổ sung thêm một câu: "Tốt nhất là gái trinh."

"Có một nữ hài rất hợp. Hiện tại nàng là sinh viên đại học Truyền thông, sắp tốt nghiệp rồi. Nàng là đầu bảng mà ta bồi dưỡng, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của ngươi.

Nhiếp Bảo Bảo suy nghĩ thêm vài phút rồi đưa ra đáp án: "Khí chất thanh nhã, thân hình ngon nghẻ, chân thẳng thắp. Ta đảm bảo nàng vẫn là gái trinh."

Trước khi cúp máy, Nhiếp Bảo Bảo lại nói thêm một lần nữa: "Đó là chậu hứng vàng ta đầu tư nhiều năm đấy, ngươi đừng quên lời đảm bảo ngươi đã hứa với ta."

"Yên tâm đi."

Hồng tỷ đưa ra đáp án khẳng định rồi mới cúp điện thoại.

Có rất ít người tới văn phòng của Tô Bình Nam trên tầng cao nhất của tòa nhà Cẩm Tú mà không nhìn ngang ngó dọc. Ít nhất Hồng tỷ mà Văn Tiểu Địch gặp trong phòng khách là người đầu tiên.

"Ngươi chắc chắn như vậy sao?"

Tô Bình Nam ngồi sau bàn làm việc lớn, híp mắt nhìn Hồng tỷ đã đợi mình bốn tiếng. Khác với lần gặp trước, lần này Tô Bình Nam tỏ ra thoải mái trong cả quá trình.

"Đúng."

Hồng tỷ nhấn mạnh tầm quan trọng của mình một lần nữa: "Từ xưa đến nay mỹ nữ là một loại vốn liếng. Sử dụng tốt loại vốn này thì đôi khi còn có uy lực đáng sợ hơn tiền bạc."

Mục đích Hồng tỷ tìm Tô Bình Nam rất đơn giản.

Muốn một nữ nhân một lòng làm việc cho nàng thì cần tiền, nhưng nàng không có, vì vậy cần sự cho phép của Tô Bình Nam.

"Nếu ta nhớ không nhầm thì ta nói là ngươi cần chứng minh giá trị của mình, sau đó tập đoàn Cẩm Tú mới mở cửa cho ngươi."

Tô Bình Nam nhìn Đoàn Ỷ Hồng và đặt câu hỏi: "Hiện tại ngươi không có chút tiến triển gì, vậy mà đã muốn sử dụng nhiều tài nguyên của Cẩm Tú để phục vụ cho ngươi. Ta cảm thấy ngươi đang há miệng chờ sung đấy."

"Ta đã nói rồi, ta là người thích hợp nhất với phòng Quan hệ công chúng của Cẩm Tú. Thứ nhất, ta có thể thông qua chuyện này chứng minh cho Tô tổng thấy năng lực của ta. Thứ hai, đây cũng là màn diễn thử cho một số việc trong tương lai."

"Nếu thất bại thì sao?"

Tô Bình Nam thong thả uống trà: "Cẩm Tú có cơ to nghiệp lớn đến mấy cũng không chơi như vậy đâu."

"Ta không có tiền, cho dù có thì chút tiền ấy cũng chẳng lọt vào mắt Tô tổng."

Hồng tỷ giống như một con bạc đang đánh cược trên chiếu bạc, lấy được bài tốt nhưng không có thẻ đánh bạc.

Hai mắt nữ nhân đỏ hoe: "Hãy cho ta cơ hội chứng minh lần này. Bất kể ngươi có giúp ta đối phó với tên tổ tông kia hay không, ta cũng giao mạng mình cho ngươi."

"Ngươi biết ta là ai mà. Đối với người khác, có lẽ câu này chỉ là nói đùa. Nhưng ở chỗ ta, hậu quả của câu này rất nghiêm trọng đấy."

Tô Bình Nam từ tốn cầm điếu xì gà trên bàn lên, cắt đuôi rồi ném cho nữ nhân.

Hồng tỷ luống cuống nhận lấy xì gà, trong lòng mừng rỡ.

Nàng muốn dựa vào tập đoàn Cẩm Tú để báo thù, tất nhiên đã nghe ngóng không ít chuyện liên quan đến Tô Bình Nam. Vì vậy nàng biết nam nhân này có một hành động rất giang hồ.

Tiểu Hồng Bào ném xì gà cho ngươi tức là hắn nhận ngươi!

"Được, ta cược với ngươi một lần."

Tô Bình Nam đưa ra đáp án mà Hồng tỷ mong chờ nhất!

Trong mắt Nhiếp Bảo Bảo, trên thế giới này có hai nơi tàn khốc nhất.

Xếp thứ nhất chắc chắn là chiến trường đẫm máu, xếp thứ hai là chốn phong nguyệt cao cấp mà nàng hiện đang lăn lộn.

Càng cao cấp, càng kiếm được nhiều tiền thì càng tàn khốc.

Phục vụ người ta, nhất là phục vụ những tinh anh có thể đặt ra quy tắc xã hội không hề dễ dàng.

Kỹ nữ vô tình, con hát bất nghĩa.

Giữa những cô gái trông gọn gàng xinh đẹp ấy có sự cạnh tranh gay gắt, thủ đoạn độc ác vượt xa tưởng tượng của người bình thường. Hiện tại Nhiếp Bảo Bảo là đại tỷ được giới phong nguyệt Quảng Đông công nhận, khỏi cần nghĩ cũng biết tính cách và thủ đoạn như thế nào.

Hết chương 1949.
Bình Luận (0)
Comment