Nhưng thời gian trôi qua, nội tình của một số bê bối trong làng giải trí và việc các quan chức cấp cao từ chức bất ngờ bị phanh phui.
Nhìn thấy sự xui xẻo của những người giàu có và quyền lực luôn là một điều tốt. Điều này khiến người dân Cảng thành không phát hiện những lời chỉ trích đối với quỹ Hồng Mông đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Đặc biệt là khi chính quyền Cảng thành đưa vấn đề giá nước và giá điện trợ cấp thu nhập vào chương trình nghị sự lần này, không ai đề cập đến việc liệu chính quyền Cảng thành có đang làm điều gì sai trái hay không.
Suy cho cùng, thức ăn, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại mới là chìa khóa thực sự để sinh tồn. Bên cạnh đó, trí nhớ của dê non thường không tốt lắm, chúng có cảm giác ỷ lại vào vùng an toàn mà bầy sói không thể hiểu được.
Cả hai bên đều đang nỗ lực trong vấn đề này. Một con sói độc ác phải duy trì đủ sự tôn trọng dành cho một con sói độc ác khác để không xảy ra chiến tranh.
Soros hiểu, Tô Bình Nam cũng hiểu.
Trước khi Tô Bình Nam trở thành sư tử bá chủ, nam nhân có đủ nhẫn nại cùng tồn tại với những con mãnh thú khác.
…
Vào ngày thứ ba sau khi Tần Khanh gặp Hồng tỷ, nàng nhận được một lá thư mời làm việc.
Người dẫn chương trình pháp luật của đài truyền hình Thiên Đô.
Điều này khiến nữ hài vô cùng sửng sốt bởi vì nữ hài chưa bao giờ nộp đơn xin việc cho bất kỳ đài truyền hình nào chứ đừng nói đến Thiên Nam, nơi cách Thịnh Kinh rất xa.
Nhưng không dễ để một người mới trở thành một người dẫn chương trình chính thống như vậy.
Ngay lúc Tần Khanh còn đang mơ hồ, có tiếng gõ cửa căn nhà trọ nơi nàng ở.
“Điện thoại của Hồng tỷ.”
Mở cửa, một nam nhân mặc vest chỉnh tề gật đầu với Tần Khanh, lễ phép đưa điện thoại cho nàng.
“Lên xe đi, đây là xe đón ngươi đi Thiên Đô, ta tạm thời không gặp lại ngươi. Hơn nữa, ngươi không cần biết nguyên nhân ngươi đến Thiên Đô làm người dẫn chương trình làm gì.”
Giọng nói của Hồng tỷ vẫn lạnh lùng như trước: “Chỉ cần nhớ một điều, hãy là chính mình, thể hiện mặt tốt nhất của mình, đừng tham rẻ mà chịu thiệt thòi.”
Không có bất kỳ sự sắp đặt có chủ ý nào mới qua mặt được Nhậm Thiết Quân đã thành tinh trong quan trường.
Điều này cho thấy Hồng tỷ tuyệt đối tin tưởng vào phán đoán của mình. Nàng tin rằng mẹ của Tần Khanh chính là bí mật được giấu kín nhất mà Nhậm Thiết Quân chôn giấu sâu trong lòng, chính là ánh trăng mà cả một đời nam nhân không buông bỏ được.
Cẩm Tú không cần làm gì cả. Điều duy nhất cần làm là để nữ hài này xuất hiện trước mặt Nhậm Thiết Quân.
Tần Khanh lên xe rời khỏi căn nhà mà nàng đã sống hai năm. Nữ hài biết từ giờ phút này trở đi, nàng sẽ không bao giờ có cơ hội quay đầu nhìn lại.
…
Tô Bình Nam không ngờ sắp xếp của Hồng tỷ chỉ là đưa nữ hài vào một vị trí mà Nhậm Thiết Quân không bao giờ quan tâm.
“Không cần sắp xếp mấy cuộc gặp gỡ tình cờ sao?”
Nam nhân nhìn Hồng tỷ cố tình nấu canh đưa tới, cũng không để ý đến ánh mắt mong chờ hắn uống canh của nữ nhân, chỉ thản nhiên hỏi một câu.
“Ta thấy mặc cảm trước bản lãnh hô mưa gọi gió của Tô tổng. Khả năng kiếm tiền lại càng thúc ngựa theo không kịp.”
Hồng tỷ mỉm cười trả lời: “Nhưng nói đến tâm lý của nam nhân đối với nữ nhân, ta cho rằng mình có lòng tin.”
Tô Bình Nam cảm thấy hứng thú.
Nam nhân chỉ vào Đỗ Thạch: “Nếu ngươi dùng con dao sắc đẹp đối phó hắn, ngươi sẽ làm gì?”
“Thạch ca?”
Hồng tỷ nhìn Đỗ Thạch đứng sau lưng Tô Bình Nam. Nàng biết người này và Đỗ Cửu đều là loại người hung ác.
Hắn là một trong những người hoạt động ở nhà ga sớm nhất, đầu óc đơn giản nhưng vô cùng tàn nhẫn. Hắn giống như một cỗ máy giết người, hiếm khi nghe nói hắn có sở thích nào khác.
“Trong số những người dưới quyền của Tô tổng, khó đối phó nhất là giám đốc Văn và Thạch ca. Nếu Thạch ca không làm việc cho Tô tổng, việc hạ gục hắn không khó.”
Hồng tỷ chậm rãi nói: “Dịu dàng như nước. Thạch ca có tàn nhẫn đến đâu cũng không thể che đậy được khuyết điểm thiếu thốn sự quan tâm. Cho nên, chỉ cần tìm một nữ hài có hình tượng giống như mẹ của Thạch ca, đối xử dịu dàng với hắn, nước chảy đá mòn, Thạch ca tất nhiên sẽ rơi vào thôi.”
Tô Bình Nam từ chối cho ý kiến: “Nhưng bây giờ hắn theo ta thì sao?”
“Với sự thận trọng và kỹ lưỡng của ngươi, khó làm lắm.”
Hồng tỷ trả lời: “Cho nên, Thạch ca sẽ sống quãng đời còn lại của mình sau lưng Tô tổng.”
“Vì sao ngươi cảm thấy Tô Văn Văn khó xử lý?”
Tô Bình Nam mỉm cười khiến Hồng tỷ sợ hãi: “Có vẻ ngươi đã cố gắng bỏ ra chút công sức với những người xung quanh ta.”
“Cơ hội báo thù chỉ có một lần. Đã bán mạng thì phải tìm một gốc đại thụ hài lòng nhất để dựa vào. Cho nên ta đã cố gắng hơn một chút.”
Hồng tỷ khom người: “Giám đốc Văn khó xử lý là vì hắn cuồng nhiệt với ngươi. Ta cảm thấy hắn sẽ không yêu bất kỳ nữ nhân nào, chỉ trung thành với tập đoàn Cẩm Tú.”
“Vậy còn ta thì sao?”
Tô Bình Nam khoát tay ra hiệu cho Hồng tỷ ngồi thẳng người, chỉ vào mũi mình đưa ra vấn đề cuối cùng.
Hồng tỷ không trả lời ngay. Nàng suy nghĩ một lát rồi chậm rãi lắc đầu: “Ta không biết.”
“Không biết không có nghĩa là ngươi chưa từng suy nghĩ.”
Nam nhân nói.
“Nhìn cách ngươi đối phó với Nhậm Thiết Quân, ta không tin ngươi chưa từng đánh chủ ý vào ta.”
Tô Bình Nam mỉm cười nói một câu khiến Hồng tỷ phát run: “Cho nên, ngươi tốt nhất nên hữu dụng với ta, với tập đoàn. Ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Đúng rồi, về sau gặp ta thì không cần phải quá để ý đến chi tiết, nhưng nhất định phải thành thật.”
Tô Bình Nam cảnh cáo Hồng tỷ một câu rồi vẫy tay tiễn khách.