Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1969 - Chương 1969. Gặp Ông Chủ Mạnh

Chương 1969. Gặp ông chủ Mạnh
Chương 1969. Gặp ông chủ Mạnh

“Nấu canh là do bà ngoại ta truyền lại, tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì. Ta nghe nói ngày nào Tô tổng cũng làm việc vất vả, cho nên đây chỉ là chút tâm ý của ta mà thôi.”

Thấy Tô Bình Nam từ đầu đến cuối không hề động đến món canh của mình, nàng khom người dự định rời đi. Chợt nàng dừng bước, nói một câu: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Tô tổng, trước khi ngươi còn chưa hoàn thành mục tiêu, hai chữ tình yêu không có trong từ điển của ngươi.”

Nữ nhân dừng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng ta biết có một thứ có thể khiến ngươi chạm vào chữ sắc trên đầu con dao, chỉ có hai chữ.”

“Hai chữ gì?”

Tô Bình Nam hứng thú nhìn Hồng tỷ, chờ đợi nữ nhân cho ra đáp án.

“Xúc động.”

Hồng tỷ trả lời.

“Xúc động?”

“Đúng vậy, cơ hội duy nhất nằm ở hai chữ này. Nhưng không ai có thể nhìn thấu ngươi, cũng không biết dựa vào cái gì để làm ngươi xúc động. Cho nên ta mới không có cách nào. Đây là lời nói thật.”

Khi Hồng tỷ vừa mới bước đến cửa phòng, Tô Bình Nam bỗng nhiên lên tiếng: “Vì sao ngươi chắc chắn Nhậm Thiết Quân sẽ thất bại trước nữ hài tên Tần Khanh kia? Ngươi nhìn người thật sự chuẩn như vậy sao?”

“Ta nhìn nam nhân rất chuẩn.”

Hồng tỷ dừng bước: “Ta đã gặp Nhậm Thiết Quân một lần. Ta hiểu ánh mắt của hắn.”

“Lợi hại như vậy sao? Vậy ngươi đi theo ta gặp một người. Ngươi xem thử có phải hắn thật lòng cam tâm tình nguyện hay không?”

Tô Bình Nam mỉm cười nói một câu khiến Hồng tỷ mừng như điên.

Có thể được giữ lại đồng nghĩa với việc Tô Bình Nam thật sự công nhận nàng có ích với hắn.

Hồng tỷ cảm thấy cực kỳ bất ngờ.

Nàng nghĩ rằng Tô Bình Nam muốn nàng đi gặp giang hồ lão luyện hoặc khách hàng kinh doanh lớn, nhưng không ngờ nàng lại đi cùng Tô Bình Nam tiếng tăm lừng lẫy đến một quán ăn nhỏ.

Vị trí của quán ăn nếu làm nhà ở thì không tệ, nhưng mở quán ăn thì khó tránh khỏi hơi vắng khách. Nó nằm bên trong một con hẻm cách ủy ban chính quyền tỉnh hơn một nghìn mét. Nhìn bảng hiệu có vẻ là một quán ăn khá lâu đời.

Hồng tỷ biết mấy kiểu quán ăn như thế này chỉ có khách quen cũ hoặc những thực khách lớn tuổi thích ăn ngon mới đến. Không có mấy người trẻ tuổi thích loại quán như thế.

“Không ngờ lần đầu tiên đi ăn cơm với Tô tổng lại đến mấy nơi như thế này. Chỉ là ta ăn mặc như bây giờ có vẻ không thích hợp.”

Hồng tỷ mỉm cười, rót cho Tô Bình Nam một chén trà, đồng thời nhạo báng trang phục của mình.

Nữ nhân đi gặp Tô Bình Nam, tất nhiên cũng muốn bản thân xinh đẹp một chút. Lăn lộn phong trần nhiều năm, chất lượng quần áo của Hồng tỷ tất nhiên rất cao, cho nên nó có vẻ không hợp với hoàn cảnh bình dân như lúc này.

“Người ngươi cần gặp rất quan trọng. Mặc như vậy không có gì là không ổn.”

Tô Bình Nam nhìn đồng hồ: “Ta dẫn ngươi đến đây không có chuyện gì khác. Ta thấy ngươi hiểu nam nhân như vậy, ta muốn ngươi nhìn xem hắn có phải hùng tâm tráng chí như hắn thể hiện hay không mà thôi.”

Hồng tỷ gật đầu, trong lòng cảm thấy rất hiếu kỳ.

Nơi này là Thiên Nam, là Thiên Đô.

Ai có thể khiến cho Tiểu Hồng Bào cam tâm tình nguyện đến sớm để chờ như vậy?

Vừa rồi, nàng thấy Tô Bình Nam gọi món ăn, chỉ là trà bánh rất bình thường sau bữa ăn, vô cùng tham đạm. Từ điều này cho thấy đối phương không để ý đến hình thức, hẳn rất có nội tình.

“Nghe nhiều, nói ít.”

Nam nhân chỉ vào chỗ sát vách, ra hiệu nữ nhân sang đó.

Trong lúc Hồng tỷ nhai mấy miếng bánh như nhai sáp nến, đáp án đã được công bố.

Người Tiểu Hồng Bào chờ là một lão nhân.

Khoảng sáu mươi tuổi, rất gầy. Hắn mặc áo khoác nâu, áo sơ mi trắng, giày da sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng.

Trang phục tiêu chuẩn của cán bộ lão thành.

Nếu là ngày thường, Hồng tỷ nhìn người mặc trang phục này, cùng lắm Hồng tỷ sẽ quy kết người đó đã từng làm việc trong thể chế, hơn nữa còn rất coi trọng vẻ bề ngoài của mình.

Nhưng có thể khiến cho Tiểu Hồng Bào chờ hai mươi phút, người này tuyệt đối không đơn giản. Đầu óc của nữ nhân điên cuồng chuyển động.

Rất nhanh, gương mặt quen thuộc của lão nhân khiến cho nàng xác định được đối phương là ai.

Ông chủ Mạnh.

Có tin đồn ông chủ Mạnh đã trao lại toàn bộ quyền lực, chờ đợi ngày về hưu.

Nhưng hiện tại, hắn chính là một nhân vật ở Thiên Nam.

Nhất thời, Hồng tỷ hưng phấn đến mức cơ thể run lên. Hai lão đại đến một nơi nhỏ như thế này, nhất định là có chuyện lớn. Cảm giác được tham gia vào khiến nàng vui đến mức khó nói nên lời.

Huống chi, nữ nhân biết rõ mình có cơ hội tham gia chẳng phải là nhận được sự tán thành từ Tô Bình Nam hay sao?

Lúc này, trong đầu Hồng tỷ xuất hiện một suy nghĩ.

Sự việc tối hôm nay, nàng chỉ mang theo mắt, không mang theo lỗ tai và miệng.

Không thể không nói Hồng tỷ tuyệt đối đủ thông minh.

“Người của ngươi à?”

Ông chủ Mạnh đang trong những ngày cuối cùng ở vị trí mà nhiều người tha thiết ước mơ nhưng cuộc sống của hắn vẫn đơn giản và bình dị đến mức khó tin.

Hắn nhìn thoáng qua Hồng tỷ có chút không hợp với hoàn cảnh, mỉm cười hỏi Tô Bình Nam.

“Vâng, có người nhìn chúng ta nói chuyện cũng không sợ tai vách mạch rừng.”

Tô Bình Nam đứng dậy, rót một chén trà cho ông chủ Mạnh: “Lão lãnh đạo, ngươi chưa bao giờ tham dự tiệc riêng của bất kỳ ai trong vài năm qua kể từ khi ngươi nhậm chức.”

Tô Bình Nam đặt bình trà xuống, nói tiếp: “Ngươi chọn nơi này để gặp ta, nói thật ta cảm thấy bất ngờ vô cùng.”

Nam nhân cũng không khách sáo.

Ông chủ Mạnh có thể từng bước một đi đến vị trí này là dựa vào cẩn thận và khiêm tốn, cũng như tính cách sẵn sàng đôi bên cùng có lợi. Việc hắn hẹn Tô Bình Nam ở đây hoàn toàn không phù hợp với tác phong của hắn.

Hết chương 1969.
Bình Luận (0)
Comment