Ông chủ Mạnh chậm rãi nâng chén trà lên: “Nghe nói Cẩm Tú Plaza của ngươi sẽ hoàn thành và cắt băng khánh thành trước ngày mốt. Thư mời cũng đã nằm sẵn trên bàn của ta.”
Lão nhân thổi là trà trôi nổi bên trên chén trà: “Ngươi không phải hạng người đi trà lạnh, ta gặp ngươi một lần là chuyện rất bình thường.”
Trà của quán ăn này rất rẻ. Nhìn vẻ mặt hưởng thụ không hề có chút ghét bỏ nào của ông chủ Mạnh, Tô Bình Nam thành thật nói: “Ngươi có chuyện gì cần ta làm thì cứ nói.”
Tô Bình Nam không nhìn thấu ông chủ Mạnh. Xét từ góc độ của nam nhân, người này vô cùng mâu thuẫn. Làm gì có ai cả một đời làm bất cứ vị trí nào cũng không có nhược điểm lọt vào tay người khác?
Chuyện lớn chuyện nhỏ, không ai tìm được khuyết điểm của hắn. Về đời sống riêng tư, hắn nghiêm khắc với bản thân đến mức người bình thường khó hiểu.
Hắn tự mình ra ngoài mua thức ăn, không có giúp việc, thậm chí chỉ cần không phải chuyện công, hắn đều đi bằng xe đạp.
Thuốc hút là loại Hồng Sơn sáu tệ một gói. Điều này dẫn đến một hiện tượng kỳ quái ở Thiên Đô, đó là đám quan lại quyền quý ở Thiên Đô sẽ có hai gói thuốc.
Một gói là loại Hồng Sơn gay mũi. Gói còn lại, không nói cũng được.
“Trà nơi này không tệ, ta uống đã rất nhiều năm rồi.”
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, ông chủ Mạnh nhìn Tô Bình Nam: “Ta nghe nói mô hình Cẩm Tú Plaza sẽ được nhân rộng ra toàn quốc, có đúng không?”
“Vâng, Thiên Đô chỉ là thí điểm.”
Tô Bình Nam trả lời không chút do dự. Nam nhân nhấn mạnh hai từ thí điểm.
Ông chủ Mạnh mỉm cười: “Thí điểm, có nghĩa là nó có thể được mở rộng ra toàn bộ Thiên Nam. Nhưng ngươi lại không chủ động tìm đến ta trong chuyện này. Tiểu Tô, bây giờ ngươi vô cùng ghê gớm rồi. Ngươi không sợ ta không nhìn ra được ý nghĩa đằng sau nó hay sao?”
Hai người nói chuyện không hề kiêng kỵ Hồng tỷ. Cho dù vậy, Hồng tỷ vẫn không hiểu.
Nhất thời, nữ nhân nhận ra thì ra những gì mà nàng cho là đồ long ký chẳng qua chỉ là những thứ nhỏ nhặt. Nàng thật sự không hiểu cách cục của những đại nhân vật.
“Không quan trọng đó là thành phố nào, dưới sự lãnh đạo của ai. Có một khách sạn năm sao, một trung tâm mua sắm cao cấp và một khu thương mại trung tâm là một thành tựu lớn.”
Tô Bình Nam mỉm cười châm trà: “Ngươi không hiểu sản nghiệp lớn như vậy đại diện cho cái gì cũng không sao. Người bên cạnh ngươi hiểu là được.”
“Mở rộng cần chính phủ mạnh mẽ hỗ trợ. Nếu không, dòng tiền của Cẩm Tú có thể chống đỡ nổi sao?”
Sau khi đưa ra vấn đề, biểu hiện của ông chủ Mạnh cười mà như không cười: “Cũng đúng. Cho dù ta không nhìn thấy, ngươi cũng sẽ để cho người bên cạnh ta nghĩ cách để ta nhìn thấy.”
Tô Bình Nam mỉm cười. Hắn không trả lời vấn đề ám chỉ của ông chủ Mạnh về mạng lưới quan hệ của hắn ở chính quyền tỉnh.
Người thông minh nói chuyện không cần quá lộ liễu.
Ngay khi ông chủ Mạnh lên tiếng nhắc đến Cẩm Tú Plaza, nam nhân đã biết được mục đích đối phương hẹn mình ngày hôm nay.
Dù sao thì ông chủ Mạnh vẫn muốn nổi tiếng.
Một khi mô hình Cẩm Tú Plaza được triển khai thành công trên cả nước, nếu nó được vận hành bài bản, chiếc mũ tiên phong trong đổi mới mô hình kinh tế sẽ không thể thoát khỏi tay ông chủ Mạnh.
Sau vài lời trao đổi ban đầu, cả hai đột nhiên im lặng.
Cả hai bên đều chờ đối phương chủ động lên tiếng trước.
Tô Bình Nam nhìn ông chủ Mạnh, chậm rãi uống trà. Hắn muốn so kiên nhẫn với lão nhân phức tạp này.
Vì sao nói ông chủ Mạnh phức tạp?
Hắn trong sạch như nước trong hành vi và cách cư xử, nghiêm khắc với bản thân đến mức phát bệnh, nhưng hắn lại chọn cách che đậy một số giao dịch quyền lực và tiền bạc.
Hắn nặng nề nhặt lên, đặt xuống nhẹ nhàng, nhắm mắt làm ngơ rất nhiều chuyện. Điều này khiến nhiều người không hiểu rõ bối cảnh của hắn, khó tránh khỏi khen chê lẫn lộn. Thậm chí rất nhiều người đã đánh giá ông chủ Mạnh bằng một từ.
Dối trá, hoặc giả nhân giả nghĩa.
Tô Bình Nam không biết ông chủ Mạnh có phải giả vờ hay không, sự đánh giá đó về ông chủ Mạnh đã theo hắn cả đời từ khi hắn bắt đầu làm việc cho đến khi hắn nghỉ hưu.
Hơn nữa, dựa vào tin tức mạng lưới Cẩm Tú điều tra được, Tô Bình Nam có thể xác định ông chủ Mạnh không có nhiều tài sản.
Ở vị trí không cao, đôi khi rất khó nhìn ra bản chất thực sự của sự việc. Cũng bởi vì ông chủ Mạnh nhắm mắt làm ngơ nên việc di dời một số doanh nghiệp nhà nước mới có thể thực hiện thuận lợi. Điều này giúp ích rất nhiều cho dự án sinh kế của người dân Thiên Đô.
Nếu thật sự nghiêm khắc như vậy, dùng một câu nước trong quá thì ắt không có cá để hình dung, hai nhà máy lớn kia nhất định sẽ không định cư ở Thiên Nam.
Làm người luận việc không luận tâm.
Thứ có thể ngụy trang cả một đời, đó là đủ thanh liêm. Đây chính là cách nhìn của ông chủ Mạnh. Cho nên, hắn không ngại giúp ông chủ Mạnh khiêng kiệu một lần, đồng ý để chiến tích này rơi xuống đầu ông chủ Mạnh.
Ông chủ Mạnh nói rất đúng. Cách chơi này nhất định phải có hai điều kiện tiên quyết.
Thứ nhất, giá đất đủ thấp.
Thứ hai, sự hỗ trợ của chính phủ về vốn vay.
Nhưng Tô Bình Nam đã nghiên cứu sâu về ông chủ Mạnh. Đó là lý do tại sao hắn không chủ động tìm kiếm sự hợp tác với đối phương.
Ông chủ Mạnh xuất thân trong một gia đình nông dân, từng bước một có thể ngồi lên vị trí bí thư tỉnh Thiên Nam, có thể tưởng tượng bản lĩnh của hắn lợi hại đến cỡ nào.
Từ biệt danh Thiết Tỏa Hoành Giang mà nhiều người đặt cho hắn là có thể nhìn thấy được bản lĩnh của hắn.
Đối với một người như vậy, tập đoàn Cẩm Tú có cẩn thận cũng không quá đáng. Nếu bọn hắn chủ động tìm đối phương, rất nhiều chuyện sẽ bị đối phương nắm chặt.
Đừng tưởng Tô Bình Nam không biết ông chủ Mạnh không có ý kiến đối với tập đoàn Cẩm Tú một tay kiểm soát tài nguyên của Lâm Hải. Một khi đưa ra trao đổi, Tô Bình Nam sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Sau tất cả, tham vọng của Tô Bình Nam đã khiến hắn không bao giờ trở thành một doanh nhân chỉ quan tâm đến lợi nhuận.