“Ban đầu, ta đoán chừng Cẩm Tú Plaza sẽ được hoàn thành vào năm tới hoặc thậm chí là năm sau nữa, nhưng tốc độ của ngươi quá nhanh.”
Nhấp chén trà không còn thừa lại bao nhiêu, ông chủ Mạnh rốt cuộc cũng lên tiếng: “Phần móng hoàn thành trong ba tháng, mặt bằng và cửa hàng hoàn thành trong tám tháng, tòa nhà hoàn thành trong mười tháng và sẽ sẵn sàng mở cửa sau mười hai tháng.”
Ông chủ Mạnh thuộc tiến độ hoàn thành Cẩm Tú Plaza như lòng bàn tay: “Vừa lúc ta có thể cắt băng khánh thành giùm ngươi, nhưng vì sao ngươi không chờ Tô Trung Hòa?”
Trải qua bao nhiêu năm thăng trầm trong quan trường, ông chủ Mạnh hiểu rõ hơn ai hết đạo lý người đi trà lạnh. Hắn biết, nếu Tô Trung Hòa nhậm chức, phát ra lời mời với Cẩm Tú, quan hệ giữa hai bên sẽ hòa hoãn hơn rất nhiều.
“Ta trời sinh tính điên khùng mà.”
Câu trả lời của Tô Bình Nam vượt quá dự kiến của ông chủ Mạnh.
Nam nhân mỉm cười nói: “Đất ta cũng có được trong thời gian nhiệm kỳ của ngươi, khoản cho vay cũng là ngươi phê duyệt. Đương nhiên phải do ông chủ Mạnh ngươi kết thúc công việc rồi. Trách nhiệm như vậy, ta vẫn phải có.”
“Các công ty khác có thể sao chép mô hình Cẩm Tú của ngươi không?”
Ánh mắt của ông chủ Mạnh khẽ nheo lại.
“Rất khó.”
Trong giọng điệu bình tĩnh của Tô Bình Nam có chút độc đoán: “Mô hình này đòi hỏi sự tập trung quyền lực cực cao, cả doanh nghiệp nhà nước và doanh nghiệp khác đều không có đặc điểm như vậy.”
Nam nhân lộ ra sự kiêu ngạo mà hắn kìm nén trước mặt nhân vật số một Thiên Nam: “Cẩm Tú là Cẩm Tú của ta. Đó là một đội quân mặc trang phục chuyên nghiệp, cho nên, ta có thể nhưng bọn hắn thì không thể.”
“Ngày mai, ngươi chuẩn bị một báo cáo khả thi gửi đến văn phòng cho ta trước tám giờ.”
Ông chủ Mạnh nói: "Nhưng cái tên có thể thay đổi. Đừng gọi là Cẩm Tú, nên gọi là Thiên Đô.”
“Được.”
Tô Bình Nam gật đầu.
“Có biết vì sao ta tìm ngươi ăn cơm không?”
Đến phút cuối cùng, ông chủ Mạnh mới tiến vào chủ đề chính.
Tô Bình Nam lắc đầu.
“Quỹ Hồng Mông là của ngươi đúng không? Một số người nói nó quá cấp tiến, không phù hợp với quan điểm của một số người. Tịnh Tuyết gọi điện thoại cho ta lúc một giờ khuya.”
Lão nhân thân mật vỗ vai Tô Bình Nam: “Cho nên, ta nói cho ngươi biết một câu, kinh doanh quy mô nhất là chính trị, chính trị nhất định phải im lặng.”
Sự im lặng của chính trị.
Những chữ này có thể nói là trí tuệ chính trị cả đời của ông chủ Mạnh.
Tô Bình Nam suy nghĩ một chút rồi hỏi ông chủ Mạnh một câu: “Chu trưởng lão gửi cho ta một tấm thư mời, cải cách công nghiệp ở Đông Bắc Trung Quốc có thay đổi gì không?”
“Không có.”
Ông chủ Mạnh lắc đầu: “Thiên Nam quá xa, ta là một lão nhân mới tới nhà ga, rất nhiều chuyện ta cũng không rõ lắm, nhưng ngươi đi theo phương hướng chung sẽ không có vấn đề gì.”
Bầu không khí yên tĩnh trở lại.
…
Hồng tỷ vẫn đứng ở một bên quan sát ông chủ Mạnh. Lúc này, trên cơ bản nàng đã chắc chắn một điều, trong mắt lão nhân đã không còn sự khao khát quyền lực và hoài niệm tột độ như trước nữa.
Nữ nhân nhận được đáp án lập tức đứng dậy, cung kính gật đầu chào hai nam nhân, sau đó rời đi.
Nữ nhân lần mò, sờ soạng trong luyện ngục hồng trần biết rõ một điều, thời gian nàng ở lại trong cuộc trò chuyện càng ngắn, nàng sẽ nhận được điểm số càng cao từ Tô Bình Nam.
Cho nên, nữ nhân tuyệt không lưu luyến.
Ánh mắt ông chủ Mạnh nhìn theo bóng lưng của Hồng tỷ: “Nhân tài của tập đoàn Cẩm Tú không ít, rất biết tiến thối.”
“Người thông minh mới có thể trèo cao và đứng vững.”
Tô Bình Nam nói tiếp: “Quy mô hiện tại của Tập đoàn Cẩm Tú có thể đứng hàng đầu. Nhưng nếu không có bất kỳ kỹ năng thực sự nào thì không thể làm được. Ta không quan tâm đến bằng cấp.”
“Tô Trung Hòa sẽ nhậm chức vào ngày mốt. Cùng đi với hắn đến Thiên Nam là giám đốc Ôn. Quy cách rất cao, nhưng ta đã nói với tổ chức rằng ta sẽ vắng mặt trong bữa tiệc chào đón vì lý do sức khỏe.”
Ông chủ Mạnh mỉm cười: “Đã đến tuổi này rồi nhưng vẫn còn chưa đủ cởi mở.” Lão nhân chuyển sang chuyện khác: “Ngươi nhắc cấp dưới kín miệng lại. Mấy năm nay ông chủ Chu cải cách quá triệt để, không nên đi lại quá gần.”
Tô Bình Nam gật đầu.
“Không có việc gì nhiều, tán gẫu vài câu.”
Ông chủ Mạnh ung dung lên tiếng: “Hôm qua ta nghe Tịnh Tuyết nói ngươi tặng cho nàng một trang viên rượu nho ở Pháp nửa năm trước?”
“Vâng, quá trình mua sắm và tiền đều thông qua mạng lưới của một số người bạn ở nước ngoài, sử dụng chế độ proxy, sẽ không ai phát hiện ra.”
Tô Bình Nam trả lời.
Ông chủ Mạnh nhìn thẳng vào Tô Bình Nam mười mấy giây mới gật đầu: “Ngươi rất cẩn thận, ta cảm thấy yên tâm.”
Ông chủ Mạnh chỉ có một đứa con gái, tất nhiên hắn cực kỳ thương yêu nàng. Huống chi Tô Bình Nam từ đầu đến cuối chưa từng trao đổi thứ này với hắn. Cuối cùng, ông chủ Mạnh cảm thấy món quà này có thể nhận.
“Nửa năm qua, tập đoàn Cẩm Tú luôn làm việc theo quy củ. Ngươi cũng không nói với ta chuyện này. Hiện tại, ta không có món quà gì để tặng lại ngươi, ta tặng ngươi mấy câu.”
Làm sao ông chủ Mạnh không biết tình cảm của con gái mình chứ?
Chỉ vì vị trí của hắn quá đặc biệt, cho nên hắn mới phải giả câm giả điếc. Nhưng thông qua chuyện trang viên, hắn có thể xác định người trẻ tuổi này không phải dùng tài phú để trao đổi quyền lực với mình. Điều này ngược lại khiến ông chủ Mạnh quyết định nói một vài câu xem như trả lễ. Hắn biết bên dưới gương mặt nhìn thì bình tĩnh của Tô Bình Nam ẩn chứa sự kiêu ngạo, cũng biết Tô Trung Hòa đến sẽ phát sinh chuyện gì.
“Ta xin rửa tai lắng nghe.”
Tô Bình Nam đang trên đường trưởng thành. Hiện tại, nam nhân đã có được sức mạnh gấp trăm nghìn lần kiếp trước, nhưng nguy hiểm và tàn khốc mà hắn gặp không phải cũng gia tăng theo cấp số nhân luôn sao?
Cho nên, hắn biết hắn nhất định phải không ngừng trưởng thành.