Khi Tô Trung Hòa xuống máy bay đã có một đội ngũ nhân viên hùng hậu chào đón hắn.
Các nhân viên phụ trách bảo vệ đứng thẳng, các nhân viên phụ trách tiếp đón đều cười tươi vui vẻ.
Nam nhân hít sâu một hơi, gương mặt nở nụ cười công thức.
Hắn biết rõ kể từ giờ phút này, hắn đã là trung tâm chính trị và kinh tế của Thiên Nam. Thiên Nam với dân số 60 triệu người này sẽ vận hành và phát triển theo mong muốn của hắn.
Tất cả các vấn đề nhân sự, vấn đề mang tính đột phát và vấn đề bè phái đều cần hắn chinh phục và giải quyết từng vấn đề một.
Nhưng bất luận thế nào, hắn vẫn là trung tâm của quyền lực. Hết thảy mọi người và mọi vật đều phải tuân theo ý của hắn.
..
Trong lúc Tô Trung Hòa đặt chân đến Thiên Nam - một vùng đất mà hắn chưa bao giờ đặt chân đến, Otomo đã trở về nơi mà hắn đã rời đi nhiều năm: Kyoto.
Ấn tượng đầu tiên của mọi người về Kyoto là đường phố sạch sẽ và ngăn nắp, giá cả đắt đỏ và những kẻ mê tiền.
Rất ít người biết rằng nơi này cũng có khu ổ chuột, chỉ là những người Đông Doanh đạo đức giả và kiêu ngạo đã đổi khu ổ chuột thành một cái tên hay hơn.
Khu vực thung lũng.
Nơi được đánh dấu nguy hiểm trên bản đồ du lịch này có đầy đủ các loại người vô gia cư phá sản, nghiện ma túy và thanh thiếu niên nổi loạn chạy trốn. Tất nhiên cũng có phần tử bang phái lăn lộn không được như ý muốn.
Đây là khu vực bị cảnh sát lãng quên, nhiều người thường chết ngoài đường vài ngày sau mới được phát hiện, không ai chịu điều tra xem tại sao những người này lại chết.
Thi thể được đưa đến lò hỏa táng một cách vội vàng, tất nhiên sẽ không có cách nào để thu chi phí. Đây có thể là lợi ích cuối cùng mà quốc gia này mang lại cho bọn hắn.
Kết cục của kẻ thất bại.
Cũng giống như Thiên Đô, Kyoto hôm qua cũng đã trải qua một trận mưa lớn.
Vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của Otomo có chút gì đó giống như hoài niệm. Nam nhân cầm ô màu đen bước vào cống nước thải sâu đến mắt cá chân, đi thẳng đến nơi quen thuộc.
Đi đến cuối con hẻm, một ngôi nhà xuất hiện trước mặt Otomo.
Không giống như những căn nhà đổ nát khác, căn nhà này là một trong số ít những căn nhà mới ở khu vực này, có hai tầng, hình hộp, trên tường ốp gạch màu lục lam phản chiếu.
Dường như năm tháng ngắn ngủi không để lại quá nhiều vết tích trên căn nhà này.
Nơi này đã từng là địa bàn của tổ chức Otomo thuộc hội Sanno.
Chỉ là tất cả những thứ này đều đã biến mất trong một âm mưu mấy năm trước. Otomo nhếch miệng cười nhìn cánh cổng sắt hoen gỉ. Hắn biết có rất nhiều chuyện cuối cùng không thể quay trở lại như trước.
Tổ chức Otomo đã không còn.
Hiện Otomo là người phụ trách chi nhánh Đông Doanh của công ty Viễn dương quốc tế Cẩm Tú.
Dã tâm của Tô Bình Nam lúc nào cũng bừng bừng. Hiện tại, tập đoàn Cẩm Tú không chỉ muốn thâu tóm toàn bộ mạng lưới hải ngoại của tập đoàn Viễn Hoa, mà còn muốn dùng con cờ Otomo để chen chân vào quyền lực của xứ sở hoa anh đào.
Tổ chức Otomo có tồn tại hay không, Tô Bình Nam không quan tâm.
Hội Sanno vẫn còn đó. Nó vẫn là vị trí hàng đầu trong số nhiều thế lực ở Kansai. Hơn nữa, Otomo có uy tín cực cao trong các cấp thấp hơn của hội Sanno. Đây mới là điều mà Tô Bình Nam nhìn trúng.
Với sự giàu có và sức mạnh mà tập đoàn Cẩm Tú sở hữu, không khó để nâng đỡ một tổ chức khác.
Nhưng Tô Bình Nam dã tâm bừng bừng sẽ thỏa mãn với một tổ chức nho nhỏ sao?
Không ai tin.
…
“Bước kế tiếp phải làm sao bây giờ?”
Quan Siêu nhìn Otomo đang im lặng, lên tiếng hỏi, giọng điệu rất cung kính.
Lần này có không ít người đến làm việc cho chi nhánh Đông Doanh của công ty Viễn dương quốc tế Cẩm Tú. Cấp trên đã ngầm thừa nhận Otomo sẽ làm chủ mọi chuyện. Cho nên, Quan Siêu phải tôn trọng đối phương.
“Tổ chức Otomo không còn, nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả mọi người đều đã chết.” Otomo suy nghĩ một chút rồi đáp: “Các thế lực địa phương rất bài ngoại. Các ngươi đều là người Hạ quốc, cho nên chúng ta muốn nhanh chóng có được chỗ đứng vững chắc thì cần phải gây dựng lại tổ chức Otomo.”
Quan Siêu gật đầu.
“Gây dựng lại tổ chức Otomo, các tổ chức còn lại của hội Sanno nhất định sẽ khai chiến với chúng ta, sẽ chết rất nhiều người.”
Otomo quay lại nhìn Quan Siêu và những người khác, biểu hiện nghiêm túc.
“Cầu phú quý trong nguy hiểm.”
Quan Siêu mỉm cười đáp: “Tập đoàn đã quyết định toàn lực ủng hộ, vậy chúng ta phải xem xem mạng ai cứng hơn.”
Xem ai mạng lớn!
Bốn từ này đã xác định rõ cách thức khôi phục lại tổ chức Otomo, cũng như dự báo sẽ có rất nhiều người vì việc này mà mất mạng.
Nhưng hai người Quan Siêu và Otomo không sợ.
Bọn hắn được Tô Bình Nam chọn bởi vì bọn hắn chính là những kẻ liều lĩnh.
Trời sinh liều lĩnh.
...
Ở đất nước hoa anh đào, đối với những người dân bình thường, hình xăm là đại diện cho một loại nghề nghiệp.
Yakuza.
Rất nhiều người cho rằng những tên Yakuza này xăm mình để trông đáng sợ hơn, nhưng thực ra không phải vậy.
Nó đại diện cho sự quyết tâm, quyết tâm cô lập mình với thế giới.
Ở đất nước này, sự phân biệt đối xử với những người có hình xăm đã ăn sâu vào xương tủy, một khi ngươi xăm mình đồng nghĩa với việc ngươi sẽ không được làm bất cứ công việc gì liên quan tới chính quyền nữa.
Không chỉ vậy, ngươi thậm chí còn không được đặt chân đến rất nhiều nơi. Ví dụ một số khách sạn cao cấp, suối nước nóng...
Hay nói theo cách khác, một thanh niên bất lương sau khi có hình xăm trên người tức là hắn đã không còn đường để quay đầu lại, xã hội sẽ không chấp nhận hắn, hắn chỉ có thể đi trên con đường tàn khốc đẫm máu này.
Hoặc là trở thành thiên vương, hoặc là chết.