“Mizuno, đã lâu không gặp, từ lúc nào mà ngươi lại biến thành phế vật vậy!”
Chính vào lúc Mizuno bị đánh đến mê man, một giọng nói cực kỳ quen thuộc vang lên bên tai hắn.
Đây là giọng nói của Otomo Sanwa! Mizuno Yoshihei đột nhiên mở to hai mắt.
Ở cửa phòng tắm, Otomo Sanwa đang mỉm cười nhìn kẻ từng là cánh tay phải của mình. Đằng sau hắn là bốn năm nam nhân với vẻ mặt cực kỳ sắc lạnh.
Sự xuất hiện đột ngột của Otomo Sanwa khiến Mizuno đang ở trong tư thế phòng thủ đột nhiên bộc phát sức mạnh kinh người.
Đám thanh niên cũng sững sờ.
Chính tại khoảnh khắc này, Mizuno Yoshihei đã bạo phát!
Mấy năm nay hắn như con chó không chủ, hiện tại chủ nhân đã trở về, vậy thì bất luận thế nào hắn cũng phải dùng sự dũng mãnh của mình để chứng minh hắn vẫn là một con chó dữ!
Con chó dữ đó mắt và trán vẫn đang rỉ máu, tiện tay cạy ra nửa viên gạch men màu trắng sắp rơi ra vì nhiều năm không được tu sửa. Mặc dù bề mặt viên gạch men không đủ sắc bén, nhưng đối với Mizuno Yoshihei lúc này mà nói, như vậy đã đủ để giết người!
Khi tên thanh niên tóc bạc vừa định thần lại, viên gạch men do Mizuno Yoshihei vung ra đã cách động mạch cổ của hắn chưa đến một centimet.
Có thể trở thành cánh tay phải trong một tổ chức yakuza không kẻ nào xuống tay mà mềm lòng, đối với việc giết người này, bọn hắn sớm đã coi là chuyện bình thường!
Thanh niên tóc bạc vội vàng lùi lại!
Nhưng viên gạch men vẫn cứa được vào cổ hắn!
Máu từ cổ phun ra như suối, phun đầy đầu đầy mặt Mizuno, nhưng hắn vẫn chưa dừng lại, trong tiếng gầm rú, góc nhọn của viên gạch men đã cắm vào cổ thanh niên.
Máu phun ra làm những thanh niên còn lại sững sờ.
Bọn hắn đứng đó mở to mắt nhìn Mizuno Yoshihei như một tên điên đang điên cuồng đâm mảnh gạch vỡ vào người đại ca của mình.
Một nhát, hai nhát, ba nhát.
Máu quá nhiều làm cho mảnh gạch vỡ trong tay Mizuno trơn như bùn.
Cuối cùng, sau một nhát đâm cực mạnh, vì trơn trượt mà mảnh hung khí trên tay đó Mizuno vĩnh viễn nằm lại trong cổ của đối phương.
“CMN, dùng dao vẫn tốt hơn.”
Mizuno Yoshihei đẫm máu đứng dậy, nhìn ba thanh niên còn lại, dường như định giết tất cả để chứng tỏ bản lĩnh của mình.
Cả ba thanh niên đều không nhúc nhích, không bỏ chạy.
Không phải bọn hắn không muốn chạy, cũng không phải không muốn tiến lên trợ giúp thủ lĩnh, mà là họng súng sau gáy mỗi người đã ngăn cản mọi cử động của bọn hắn.
Mà kẻ cầm súng chính là đám người Otomo Sanwa. Đối với những kẻ đã chém giết nhiều năm này mà nói, những tên trẻ tuổi này vẫn còn non nớt như những con chim non mới bay ra khỏi tổ.
Thực sự yếu ớt.
“Dừng tay được rồi, mấy tên này không cần phải chết dưới tay ngươi.”
Otomo Sanwa ngăn lại, rồi chậm rãi đi về phía Mizuno Yoshihei, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười hài lòng: “Rất tốt, đúng là anh em của ta.”
Một câu anh em khiến Mizuno Yoshihei nước mắt giàn giụa, hắn gần như lập tức quỳ xuống trước mặt Otomo: “Đại ca, ngươi đã quay lại, tốt quá rồi.”
“Ta không chỉ trở lại, mà ta còn muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.” Trong mắt Mizuno, lúc này Otomo Sanwa giống như một vị thần.
“Lần này cho dù ta có phải chết trước mặt đại ca, ta cũng sẽ tuyệt đối không lùi bước!”
Mizuno cúi đầu xuống.
“Những kẻ này là ai?”
Otomo Sanwa vừa nói vừa dùng báng súng gõ vào gáy một thanh niên, vẻ mặt khá lạnh lùng.
“Bọn hắn là thành viên của một tổ chức nhỏ hội Hanabishi, kẻ đang nằm trên mặt đất chính là tên cầm đầu.”
Mizuno Yoshihei cung kính trả lời: “Hội Hanabishi nằm ngoài bốn tổ chức lớn tại Kanto, ở Hokkaido xa xôi nghèo nàn này nó có thể coi là thế lực lớn nhất.”
“Oh, thì ra là thuộc hạ của Watanabe.”
Mặc dù Otomo đã rời khỏi Nhật Bản nhiều năm, nhưng hắn vẫn nắm rõ thủ lĩnh của những thế lực đang nổi hiện tại, sau khi cân nhắc vài phút, hắn nhìn sang Quan Siêu từ nãy đến giờ vẫn đang im lặng.
“Giết đi.”
Quan Siêu đưa ra câu trả lời chắc chắn: “Khi chúng ta chưa có nhiều nhân lực và địa bàn, tốt nhất nên ẩn mình trong bóng tối, nếu không chúng ta sẽ rất bị động.”
“Được.”
Otomo Sanwa gật đầu, rồi lập tức bóp cò.
“Pằng! Pằng pằng!”
Tiếng súng nặng nề vang vọng trong phòng tắm nhỏ chật hẹp.
“Dọn dẹp sạch sẽ đi, Mizuno.”
Otomo Sanhe ném khẩu súng vẫn còn mùi thuốc súng cho đối phương: “Chúng ta mở đường máu trở về!”
Trước khi những kẻ lưu vong này trở về đất nước hoa anh đào, boss Tô Bình Nam đã nói vài câu với bọn hắn.
“Cách duy nhất để giành được chỗ đứng, thiết lập lại trật tự và quy tắc chính là phải có năng lực hơn, phải tàn ác hơn tất cả các thế lực cũ!”
...
Thế giới này rất phong phú bởi vì mọi thứ đều khác biệt.
Tập đoàn Cẩm Tú đang dự định đại khai sát giới tại Đông Doanh, nhưng những việc làm ở Thiên Đô lại rất được lòng người, thực sự làm người ta thấy kinh ngạc.
Sau màn khai trương rực lửa của Cẩm Tú Plaza, trong hai ngày qua Tô Bình Nam đã từ chối tất cả các sự kiện phải lộ diện, dường như trở lại thành một nam nhân thích ẩn dật.
Sau khi Tô Trung Hòa nhậm chức, hắn chưa thực hiện những việc làm mang tính công kích, mà thay vào đó là theo thông lệ đi đến thăm hỏi các lão cán bộ đã nghỉ hưu, rồi sau đó không có tin tức gì nữa.
Tuy nhiên, có một câu trong bữa tiệc chào mừng của hắn rất đáng để suy nghĩ.
Sau lời chào hỏi, đến đoạn kết Tô Trung Hòa nói:
“Thiên Nam đất rộng vật nhiều, tài nguyên thiên nhiên của chúng ta còn cao hơn nhiều so với GDP của chúng ta. Nơi này có thể coi là một tỉnh giàu tài nguyên. Nhưng tại sao nền kinh tế của chúng ta lại tụt hậu? Tại sao thu nhập bình quân đầu người của chúng ta thấp như vậy? Chính là vì cơ cấu nền kinh tế của chúng ta quá đơn điệu, các đồng chí, chúng ta phải làm một việc có ích cho xã hội.”
Dưới khán đài tiếng vỗ tay như sấm.