“Ông chủ Tô trăm công nghìn việc, nghe nói hôm nay cơ thể có chút không khỏe, cho nên đã đi ngủ sớm rồi.”
Lục Viễn nhìn Lý Kỳ Xương cười ha ha rồi nói: “Cho dù thư ký Lý là ngươi thân cận của ông chủ Tô, bây giờ đến đó cũng không thích hợp đúng không.”
Lý Kỳ Xương không nói gì, đem ánh mắt nhìn Dương Minh như muốn cầu cứu.
“Lục ca, ta có việc xin đi trước, các ngươi cứ nói chuyện đi.”
Dương Minh cúi người chào hỏi Lục Viễn trước, sau đó mới quay sang nhìn Lý Kỳ Xương: “Đệ đệ à, ca ca ta giúp ngươi nhiều như vậy, nhưng thực ra không phải là do ta làm, ta lấy đâu ra bản lĩnh đấy, bao gồm cả công việc của đám thúc thúc nhà ngươi và khoản tiền tiền đặt cọc cho ngôi nhà của ngươi đều là nhờ Lục ca ra tay...”
Có một số chuyện biết càng ít thì càng tốt, hiểu rõ điều này Dương Minh đã nhanh chóng rời đi, tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại.
Lý Kỳ Xương bị dọa sợ rồi.
Những lời vừa rồi của Dương Minh làm cho tâm trí hắn giống như vừa trải qua một trận động đất cấp mười.
Nhiều năm như vậy Dương Minh giúp đỡ hắn đều là giả tạo sao?
Đằng sau là sự giúp đỡ của tập đoàn Cẩm Tú sao?
Cơn trấn động làm cho đầu óc hắn trở nên trống rỗng.
“Thư ký Lý yên tâm đi, chúng ta gặp mặt sẽ không để bất cứ ai biết.”
Lục Viễn mỉm cười nói: “Còn nữa, có một số việc vĩnh viễn sẽ là bí mật, đương nhiên điều kiện đầu tiên là chúng ta phải trở thành bạn bè.”
“Các ngươi tìm ta làm gì?”
Lý Kỳ Xương nuốt nước miếng, khuôn mặt lộ rõ sự sợ hãi.
“Ông chủ Tô bận trăm công ngìn việc lại đến gặp Tiêu Cương Ngọc, ta muốn biết tất cả về cuộc gặp mặt.”
Lục Viễn nói với ý nghĩa sâu xa: “Ngươi không cần lựa chọn, cũng không cần sợ hãi. Yên tâm, trở thành bạn của Cẩm Tú, con đường trong tương lai của ngươi chắc chắn sẽ thuận lợi!"
Nam nhân cầm chiếc cốc chưa ai chạm môi trên bàn, rót đầy, nâng ly ra hiệu: “Trước tiên xin chúc mừng thư ký Lý đã một bước lên mây!”
“Nếu như ta từ chối hợp tác, ngươi sẽ làm gì?”
Lý Kỳ Xương không đáp lại ly rượu chúc mừng của Lục Viễn, mà cẩn thận hỏi một câu hắn muốn biết nhất.
“Giết chết ta?”
Trong lúc nói những lời này, đôi mắt của thanh niên hiện lên sự ngang ngược chỉ có ở độ tuổi của hắn.
Rõ ràng nỗi sợ hãi đã khiến hắn tin vào một số truyền thuyết về tập đoàn Cẩm Tú.
“Ngươi đang nói đùa sao?”
Lục Viễn ngạc nhiên lắc đầu: “Chúng ta sẽ không làm những chuyện phạm pháp.”
Ý nghĩa của câu nói này, Lý Kỳ Xương một chữ cũng không tin. Tập đoàn Cẩm Tú thế nào, hắn đã nghe nói. Mà biệt danh của ông chủ tập đoàn là Tiểu Hồng Bào đậm chất xã hội đen!
Điều này có thể nói lên rất nhiều vấn đề.
Nhìn thấy sự bướng bỉnh trong mắt Lý Kỳ Xương, ánh mắt của Lục Viễn trở nên sắc lạnh, giống như một con dao đang ngâm trong nước đá: “Thư ký Lý, ngươi đã làm quá vấn đề rồi.”
Giết người trừng phạt.
“Suy nghĩ của ngươi quá nông cạn, ta chỉ cần một cú đẩy nhẹ là ngươi sẽ mất đi tất cả.”
Lục Viễn tiếp tục nói: “Ví dụ như, ngươi đã giúp Dương Minh cho một kẻ thoát tội, khi đó hắn đã đưa cho ngươi ba nghìn tệ. Tuy ngươi cho rằng đó chẳng qua chỉ là tiền cảm ơn, nhưng người khác sẽ nghĩ như thế nào?”
Nam nhân lắc ngón trỏ, giọng điệu chứa đầy sự khinh thường: “Không cần đến chứng cứ nào khác, chỉ với ba ngàn tệ đó cũng đủ đè ngươi không ngóc dậy được, ông chủ Tô chắc chắn sẽ không trọng dụng một người có vấn đề về đạo đức...”
“Các ngươi muốn biết điều gì?”
Lý Kỳ Xương sắc mặt tái nhợt, hắn không thể chấp nhận được nếu đánh mất cơ hội khó có được này.
“Ông chủ Tô đã đến chỗ của Tiêu Cương Ngọc làm những gì và nói những gì, ta muốn biết toàn bộ.”
Lục Viễn lộ ra nụ cười hài lòng: “Bao gồm cả giọng điệu và dấu câu cũng không được bỏ qua.”
...
Nửa giờ sau, Tô Bình Nam nhận được tài liệu.
Nam nhân không vội mở ra, mà im lặng nghe tất cả những gì Lục Viễn miêu tả về lần gặp mặt Lý Kỳ Xương.
“Một thanh niên rất thông minh, nhưng vẫn còn hơi non nớt.”
Tô Bình Nam suy nghĩ vài phút rồi nói: “Cây gậy này cầm hơi nặng, cần phải cho nó một số lợi ích.”
Lục Viễn gật đầu.
Tô Bình Nam cân nhắc trong vài phút: “Người trẻ tuổi có lòng tự trọng rất cao, phải bắt đầu từ phương diện này để tiếp cận.”
...
Nam nhân mở tài liệu ra.
Bởi vì Lục Viễn biết với tầm nhìn và sự hiểu biết của mình hoàn toàn không thể phán đoán được mục đích của Tô Trung Hòa, vì vậy hắn đã hỏi rất chi tiết. Thậm chí cả những việc nhỏ như Tô Trung Hòa đi vệ sinh một lần cũng bị hắn ghi lại.
Việc này làm cho Tô Bình Nam phải phì cười.
Tô Bình Nam gõ bàn, nhìn Lục Viễn: “Sao vậy? Ngươi không thể nhìn thấu Tô Trung Hòa, nên có chút lo sợ sao? “
“Đúng vậy.”
Mặc dù không biết lão đại từ đâu phân tích ra nguyên nhân đó, nhưng Lục Viễn đã thành thật trả lời: “Hắn có thể làm đến vị trí này chắc chắn không hề đơn giản, mà ta lại không đủ thông minh.”
“Là vương hầu tể tướng thì cao quý hơn chúng ta sao?”
Tô Bình Nam mở miệng: “Từ từ học hỏi, mài dũa bản thân nhiều hơn. Hắn cũng là người, ngươi lại là đại quản gia của tập đoàn Cẩm Tú, không được để mất nhuệ khí.”
Lục Viễn gật đầu thật mạnh.
Tô Bình Nam nhìn vào bản ghi lại cuộc trò chuyện giữa Tô Trung Hòa và Tiêu Cương Ngọc, cau mày rất lâu mới mở miệng.
“Tô Trung Hòa muốn tìm hiểu trước khi hành động, là một thủ pháp rất lợi hại.”
Hiểu được tầm quan trọng của Lục Viễn trong tập đoàn, Tô Bình Nam cũng muốn bồi dưỡng cách nhìn nhận đại cục của đối phương.
Nam nhân chỉ vào hai câu trong đoạn ghi lại cuộc trò chuyện, nói: “Từ hai câu này, ngươi có thể nhìn ra được điều gì?”
Lục Viễn nhìn vào tư liệu.