Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1983 - Chương 1983. 12,36 Tấn

Chương 1983. 12,36 tấn
Chương 1983. 12,36 tấn

Tô Trung Hòa: “Cựu lãnh đạo, nghe nói bây giờ mỗi khi trời mưa là xương cốt của ngươi lại đau, tuổi già không tha một ai, công việc đồng áng này tốt hơn là không nên làm nữa.”

Tiêu Cương Ngọc: “Ta đã bận rộn cả đời, con của ta lại là một đứa trẻ ốm yếu, trồng chút rau ít nhất cũng có thể phụ giúp cho gia đình.”

Tô Trung Hòa: “Việc này là do chúng ta không làm tròn bổn phận! Ta không ngại nói mấy năm nay việc đãi ngộ nhị phẩm của ngươi mãi không được phê duyệt là do một số người không làm!

Tiêu Cương Ngọc: “Ta hài lòng rồi, ta chỉ là làm những gì mà người Hạ quốc nên làm vào thời điểm đó. Bây giờ tiền lương không thấp, làm người phải biết thế nào là đủ, nên suy nghĩ nhiều hơn cho đất nước ...”

Đoạn hội hoại rất dài, nhưng ngón tay của Tô Bình Nam đã rời khỏi tờ giấy, nhìn Lục Viễn: “Nói ra cách nhìn của ngươi xem.”

Lục Viễn lắc đầu, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Ta không nhìn ra được.”

Thành thật mà nói, hắn đã hỏi Lý Kỳ Xương cực kỳ chi tiết, nhưng dưới con mắt ​​​​của hắn, những nội dung này hoàn toàn mơ hồ, không có chút ý nghĩa.

Không phải chỉ là thăm hỏi một cán bộ lão thành thôi sao, cả buổi chiều toàn là những thứ vớ vẩn.

“Vấn đề khó đầu tiên mà ông chủ Tô gặp phải chính là thăng cấp cho một trăm hai mươi cán bộ ngũ phẩm.”

Tô Bình Nam lắc đầu: “Đừng nhìn vấn đề từ vẻ bề ngoài, phân tích sự việc cần nhìn từ góc độ của đối phương.”

Nam nhân tiếp tục nói: “Nếu như hắn không thăng chức cho một trăm hai mươi người này, như vậy sẽ đắc tội với cả hệ thống quan lại ở Thiên Nam. Nếu như hắn thăng chức cho, thì thế lực địa phương sẽ bành trướng, làm cho hắn về sau khó có thể khống chế.”

Nam nhân lộ ra nụ cười sắc lạnh: “Hơn nữa cũng có thể trong mắt Tô Trung Hòa, ít nhất 50% trong số một trăm hai mươi người đó có quan hệ mật thiết với chúng ta, vì vậy hắn không muốn làm việc đó.”

“Hắn dám đắc tội với nhiều người như vậy sao?”

Lục Viễn gãi đầu, với sự phát triển và lớn mạnh của tập đoàn Cẩm Tú trong những năm này, hắn không còn là một thanh niên không hiểu chuyện như trước nữa. Sức mạnh của những người này tập hợp lại với nhau thực sự rất đáng sợ.

“Vì vậy hắn đã tìm đến Tiêu Cương Ngọc.”

Tô Bình Nam cười rất vui vẻ: “Một lão anh hùng lập nhiều công lớn, con nhỏ ốm yếu bệnh tật lại không có việc làm. Với tình cảnh như vậy lẽ ra phải được phê chuẩn đãi ngộ nhị phẩm, nhưng lại không được đem ra bàn bạc, một hình mẫu điển hình đạo đức tốt như vậy tìm ở đâu được?”

Một tia chớp xẹt qua tâm trí của Lục Viễn.

“Chẳng lẽ Tô Trung Hòa muốn mời Tiêu Cương Ngọc sau này sẽ lên lớp mọi người, hắn muốn dùng lá cờ lớn này để trấn áp những người đó!”

“Rất tốt.”

Tô Bình Nam tán thành cách nhìn Lục Viễn: “Ở Thiên Nam có ai nhiều kinh nghiệm hơn Tiêu Cương Ngọc? Có ai cống hiến hơn Tiêu Cương Ngọc? Mọi người đều không so bì, cộng với việc nhớ lại những khổ sở trong quá khứ, thì tất cả mọi người đều sẽ phải im lặng!”

“Vậy ông chủ Nhậm sẽ làm như thế nào?”

Lục Viễn nghĩ đến người đầu tiên trong danh sách đó.

“Chỉ có thể là tạm thời im lặng, sau đó lại tìm cơ hội.”

Tô Bình Nam nói: “Trong tình huống lấy đại cục làm trọng, Nhậm Thiết Quân sẽ không thể nói được gì.”

“Tô Trung Hòa thực sự lợi hại, hiện tại hắn không rảnh để gây phiền phức cho chúng ta, nhưng ta lại muốn kiếm cho hắn một vài việc để làm.”

Nam nhân đứng dậy, nở nụ cười rất nham hiểm: “Tô Trung Hòa cho rằng vị trí của Nhậm Thiết Quân chắc chắn không thể chạy đi đâu được, vậy thì chúng ta lại nâng đỡ ông chủ Kỳ, giúp hắn đứng lên tranh giành.”

“BOSS, hiện tại ông chủ Kỳ có vẻ rất hợp tác, nhưng với địa vị càng cao, hắn sẽ càng khó khống chế.”

Sau khi biết được việc Tô Bình Nam dường như muốn hỗ trợ hết mình để nâng đỡ Kỳ Đồng Ủy, Lục Viễn do dự bày tỏ ra ý kiến ​​​​của mình.

“Người này rất ngỗ ngược, ta cảm thấy chi bằng nâng đỡ phó cảnh sát trưởng Lưu Trọng Thiên thì hơn, dù sao như vậy cũng kìm hãm được ông chủ Kỳ.”

“Ngươi có thể suy nghĩ đến điểm này thật sự rất khá.”

Tô Bình Nam tán thành gật đầu: “Lưu Trọng Thiên không có dã tâm, thủ đoạn và trình độ của hắn không đủ để đấu lại Nhậm Thiết Quân.”

“Còn ông chủ Kỳ?”

Tô Bình Nam lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Đánh cờ thắng các vị thần, khẩu khí thật lớn.”

Giọng điệu trong đánh giá tiếp theo của Tô Bình Nam rất kiên định: “Đời người rất dài, hắn làm sao có thể chỉ quỳ gối một lần. Có thể khi đến đường cùng người này không thiếu dũng khí liều mạng chiến đấu, nhưng không có nghĩa là bây giờ hắn sẽ quyết đoán nói không với của cải và quyền lực.”

Trong mắt Tô Bình Nam, Kỳ Đồng Ủy đúng là có bản lĩnh dám làm mọi việc, nhưng lại không xứng với bốn chữ này.

Nam nhân quỳ gối trước quyền lực lại còn dám đấu với trời? Trong mắt Tô Bình Nam, bốn chữ này chẳng qua là để che đậy cho lòng tự tôn của một người ngay cả đến tiền bạc và dục vọng cũng không chiến thắng được.

“Vậy chúng ta cần phải làm gì?”

Bây giờ Lục Viễn cảm thấy lão đại của mình ngày càng trở nên khó hiểu, hắn cũng không rõ ông chủ Kỳ phải có thành tích xuất sắc như thế nào mới có thể thăng liên tiếp hai bậc.

“Khi đó lý do để cho hắn rời đi là vì hàng của hắn không chảy vào trong nước, nhưng hiện tại rõ ràng là hắn đã đi ngược lại nguyên tắc của mình. Vậy thì hãy nhận lấy hậu quả đi.”

Tô Bình Nam ném ra một tờ báo Phổ Ninh như ném rác: “Manh mối này hắn vẫn luôn theo dõi, cũng tính là có nhân quả với ông chủ Kỳ, không quá bất ngờ.”

Lục Viễn cầm tờ báo lên.

Nhật báo địa phương Phổ Ninh, mà trên trang nhất có một con số được viết bằng mực đậm.

12,36 tấn!

Đây không phải là sản lượng ngũ cốc, cũng không phải sản lượng trái cây, mà là khối lượng của hàng trắng thu được tại Phổ Ninh một tháng trước!

Mà con số này là khối lượng cao nhất trên thế giới!

Hết chương 1983.
Bình Luận (0)
Comment