“Hôm nay ta đã gặp một người.”
Đồng Vệ Kỳ chuyển đề tài: “Có biết là ai không?”
Nữ nhân ngoan ngoãn lắc đầu. Nàng quá hiểu nam nhân này, hắn chuyển chủ đề nhất định phải có lý do, điều mà nàng cần phải làm bây giờ là lắng nghe.
“Đại tướng số một của Tô Bình Nam, cũng chính là Đỗ Cửu của tập đoàn Cẩm Tú.”
Quả nhiên ông chủ Kỳ đã đưa ra câu trả lời: “Hắn nói với ta có một cơ hội rất nguy hiểm, hỏi ta có dám đánh cược một lần không.”
Nam nhân vuốt ve mái tóc dài của Cao Tiểu Cầm: “Ban đầu ta đã từ chối. Bởi vì đối phó với một tên trùm ma túy đang chạy trốn, lại còn trong hoàn cảnh phong tỏa tin tức sẽ cực kỳ nguy hiểm.”
Cao Tiểu Cầm ban đầu bị ba từ Tô Bình Nam làm cho có chút kinh ngạc, sau đó quan tâm hỏi: “Vậy tại sao sau đó ngươi lại đồng ý?”
“Sau khi ta từ chối, Đỗ Cửu đã chuyển lời của Tô Bình Nam cho ta.”
Biểu cảm của Kỳ Đồng Uỷ hung dữ: “Cơ hội như này còn bỏ lỡ, vậy thì ngươi có xứng với bốn chữ đánh cờ thắng trời không?”
“Được rồi, không nói chuyện này nữa.”
Kỳ Đồng Ủy đứng dậy: “Ta sẽ đánh bại hắn bởi vì ta hiểu được một chân lý. Cuộc đời nhất định phải cược, nhất định phải liều. Nếu ngươi không cược thì đến cuối cùng ngươi sẽ không có một chút cơ hội nào.”
“Vì vậy ta bắt buộc phải làm, cho dù có phải nhận lấy sự đè ép của Tô Trung Hòa và sự phản kích của Nhậm Thiết Quân.”
Giọng điệu của nam nhân rất lạnh lùng: “Trên thế giới này không có bất cứ kẻ nào được coi thường ta! Đừng nói là Tiểu Hồng Bào, ngay cả ông trời cũng không được!”
...
Ông chủ Kỳ không hề biết rằng Tiểu Hồng Bào có lý do để cho rằng hắn không xứng với bốn chữ đánh cờ thắng trời.
Không phải bởi vì lần quỳ gối đó, mà là vì tầm nhìn của hắn. Dù sao thì trong mắt của kẻ có dã tâm như Tô Bình Nam, một nam nhân hài lòng với vị trí cảnh sát trưởng trong thành phố không xứng với hai từ thiên hạ!
Ván cờ của Tô Bình Nam càng ngày càng lớn.
Tại Thiên Nam các hoạt động ngầm đang dần hình thành, mà tại Đông Doanh, tập đoàn Cẩm Tú đã mạnh tay hơn rất nhiều.
Mỗi quốc gia đều có nền văn hóa độc đáo riêng. Đặc biệt là ở Đông Doanh, một số quy tắc của Yakuza có thể nói là thực sự khó hiểu đối với những kẻ lưu vong từ những quốc gia khác.
Lúc này, một loạt hành động của Otomo Sanwa sau khi Mizuno Yoshihei trở về đã khiến đám người Quan Siêu còn chưa quen với các quy tắc tại Đông Doanh cảm thấy choáng váng.
Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, tổ chức Otomo đã mở rộng lên tới hai trăm người. Làm được những việc này nguyên nhân lớn nhất là hai người Otomo Sanwa và Mizuno Yoshihei đã liên tiếp chặt đứt ngón tay của mười sáu tên!
Đám người này có thể không giỏi chiến đấu, nhưng chắc chắn là dám liều mạng! Một giang hồ kỳ cựu như Quan Siêu có thể nhìn ra đám người này thực sự cuồng nhiệt trung thành với Otomo Sanwa...
Sau khi nhận được sự ủng hộ của đám người này, Otomo Sanwa đã dùng danh nghĩa quốc tế của Cẩm Tú mua một quán bar ở quận Adachi.
“Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Quan Siêu nhìn Otomo Sanwa: “Tuy đám thanh niên bất lương và đám thuộc hạ cũ của ngươi có dũng khí dám liều mạng, nhưng chưa chắc có thực lực chiến đấu.”
Dừng một chút, Quan Siêu mới tiếp tục nói: “Ta biết đám người đó hết sức ủng hộ ngươi xây dựng lại tổ chức Otomo, nhưng làm như vậy nhất định sẽ gây ra xung đột kịch liệt với hội Sanno, đấu với đám người này chúng ta rất khó thắng.”
Otomo Sanwa gật đầu tán thành.
Hắn thừa nhận những lời của Quan Siêu rất có lý, và cũng tán đồng quyết định của người mà hắn trung thành - hội trưởng Tô.
...
Theo chỉ thị gần đây của hội trưởng Tô, cho dù phải đấu trên sân khách Đông Doanh thì tập đoàn Cẩm Tú cũng không sợ, quyết đánh với hội Sanno một trận. Thậm chí đến cả đại nhân Tô Văn Văn cũng hô khẩu hiệu cho dù thây chất thành núi cũng phải làm.
Dù sao dưới cái nhìn mà sự hung tàn đã ăn vào máu của tập đoàn Cầm Tú, chỉ có đánh chiếm được địa bàn mới nhận được sự tôn trọng của tất cả các tổ chức.
Nhưng Otomo Sanwa biết rằng mình không thể hành động một cách liều lĩnh, trước tiên hắn cần phải khuấy mạnh vùng nước này lên.
“Biết tại sao năm năm trước ta có thể giữ được cái mạng chạy đến Bổng Tử quốc không?”
Otomo Sanwa giống như đang hỏi, lại giống như đang nói chuyện với chính mình.
“Bởi vì có một kẻ đã thả ta đi, đến tận bây giờ ta vẫn không biết tại sao hắn lại tha cho ta.”
Một nụ cười đáng sợ xuất hiện trên khuôn mặt của Otomo: “Người này là Kazuo Katago, hiện tại là trưởng bộ phận phòng chống tội phạm cục cảnh sát.”
“Ta nghĩ bây giờ chính là lúc đi tìm đáp án cho câu hỏi này.”
...
Năm năm trước, hội Sanno nội chiến. Cựu hội trưởng bị giết, Wakato Kato lên thay. Đây là một câu ngắn trong hồ sơ của sở cảnh sát về sự thay đổi quyền lực của hội Sanno.
Những người bình thường sẽ không bao giờ biết được sự đẫm máu và tàn khốc trong câu nói này!
Bởi vì trong câu nói này bao hàm ba mươi chín sinh mạng, hai mươi bảy người mất tích, cùng với việc tổ chức Otomo trong phái hệ võ đấu của hội Sanno tan thành mây khói và tổ chức Ikemoto bị tổn thất nặng nề!
Lịch sử đôi khi chính là một kiếp luân hồi...
…
Thời điểm Otomo Sanwa bắt đầu hành động, Tô Bình Nam và Tô Văn Văn cũng đang bàn về cách bố trí thế cục ở Đông Doanh.
“Nam ca, Otomo Sanwa hành động rất nhanh. Hắn chỉ dùng một tuần đã lấy lại được hơn nửa địa bàn cũ, nhưng nếu sử dụng đám người này cho trận đánh lớn có lẽ không ổn.”
Tô Văn Văn cũng đã đến đất nước hoa anh đào, nhưng không cờ trống phô trương giống như đám người Otomo Sanwa và Quan Siêu, đám người của hắn có vẻ hơi im ắng.
Hơn nữa bọn hắn không dừng chân ở trung tâm Kyoto, mà chọn quận Shinjuku nơi có nhiều người Hạ nhất.
“Văn hóa yakuza của quốc gia này rất nặng nề, việc này không thể tránh. Để Otomo khai cuộc là lựa chọn tốt nhất, có những đám ô hợp như vậy cũng tốt, nó có thể che đậy được rất nhiều thứ.”
Sau khi nghe Tô Văn Văn báo cáo xong, Tô Bình Nam chậm rãi mở miệng: “Tiếp nạp người Nhật cũng được, nhưng sự việc lần này tại Đông Doanh không thể để đám người Otomo kiểm soát hoàn toàn.”