“Thế ngươi nghĩ chúng ta nên đi đâu?”
Lưu Triệu Hoa mỉm cười hỏi lại. Nhìn vẻ mặt thoải mái của tên gia hỏa này có thể biết hắn không hề căng thẳng chút nào.
“Chúng ta nên ra nước ngoài. Ta nghe nói xứ sở xương rồng là thiên đường cho những người như chúng ta.”
Hai anh em Lưu Bưu phục sát đất kỹ thuật của Lưu Triệu Hoa.
“Có kỹ thuật của lão đại, không phải chúng ta có thể ăn ngon uống say ở đó sao? Cần chi phải ở cái nơi nguy hiểm này làm gì?”
“Ngươi đã nghe câu dưới đĩa đèn thì tối chưa?”
Lưu Triệu Hoa trả lời: “Có đôi khi nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất. Cảnh sát không thông minh như vậy đâu.”
Có thể nói kỹ năng chạy trốn của Lưu Triệu Hoa đã nâng lên một tầm cao mới.
“Lần này chúng ta trốn hơi gấp, các ngươi mang theo bao nhiêu tiền?”
Lưu Triệu Hoa nhìn hoàn cảnh giản dị xung quanh, có chút không hài lòng: “Càng là những nơi nghèo khó lại càng dễ bị điều tra. Chúng ta phải nhanh chóng đổi một nơi cao cấp hơn.”
“1,35 triệu tiền mặt.”
Lưu Bưu chỉ vào cái rương trong góc, biểu hiện cung kính: “Đủ cho chúng ta làm một lần nữa.”
…
Lưu Bưu nói không sai. Guzman xứ sở xương rồng rất cần những người như Lưu Triệu Hoa.
“Đây là thứ mà ba tháng qua các ngươi đã làm?”
Guzman nhìn những viên nước đá trắng muốt được đàn em cẩn thận mang đến.
“Đúng vậy, tiên sinh.”
Một số người mặc đồ trắng thí nghiệm thận trọng trả lời: “Đây là thứ tốt nhất và thuần khiết nhất mà chúng ta có thể làm ra. Nhưng chúng ta không thể đạt được trình độ như vị Lưu tiên sinh phương Đông. Tỷ lệ chuyển đổi của chúng ta chỉ có thể đạt mức 18%, chi phí quá đắt đỏ.”
“Giết bọn hắn.”
Khuôn mặt của Guzman trở nên u ám sau khi nhìn vào dữ liệu phân tích so sánh giữa hai bên. Hắn vừa ném những cục băng trắng xuống đất vừa nói với đám cận vệ của mình.
“Phế vật thì không có tư cách lãng phí tiền tài.”
Nam nhân có thể nói là che trời ở Mexico này càng trở nên bá đạo sau cái chết của Ninh Tiểu Ninh.
Pằng! Pằng!
Tiếng súng trầm muộn vang lên.
“Phái mấy người đến khu vực tam giác vàng tìm Trần Bích Tích. Đế quốc của ta cần người này.”
Nhìn nhân viên bắt đầu thu dọn phòng thí nghiệm một cách có trật tự, Guzman quay người bước ra ngoài.
…
Trần Bính Tích, người phía Bắc Miến Điện - nơi xuất hàng lớn nhất của Lưu Triệu Hoa đến nay.
Lưu Triệu Hoa có tài năng đáng kinh ngạc về hóa học, khiến sản phẩm của hắn có thể đến được đất nước Mexico mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, điều này nghiễm nhiên thu hút sự chú ý của Guzman.
Bây giờ đế chế của Guzman đã gần đến thời điểm sắp bị phá vỡ. Mà phá vỡ đại diện cho việc hắn rơi vào tình huống giậm chân tại chỗ. Cho nên, hắn cần gấp một viên ngọc trai để tô điểm cho vương miện của mình.
Tổ chức càng bạo lực thì quyền hành pháp của nó càng mạnh.
Cho nên, khi đám người ông chủ Kỳ xuống nhà ga Phúc thành, người của tập đoàn Guzman đã liên lạc với Trần Bính Tích.
“Boss muốn có được người này, giá cả ngươi có thể đưa ra.”
Người đến đưa ra một cái giá trên trời.
Hơn nữa, để biểu thị thành ý, một vali tiền đô la Mỹ xanh rờn được ném tùy ý trước mặt Trần Bích Tích sắc mặt âm trầm.
“Ta không tìm thấy hắn. Gần đây, ngươi hẳn có nghe chuyện phát sinh ở Hạ quốc, nhưng ta có thể xác định Lưu Triệu Hoa đang ở Phúc thành.”
Trần Bính Tích ra hiệu đàn em thu lấy cái vali: “Một tin tức mà đáng giá nhiều tiền như vậy, ta không phải người tham lam.”
Nam nhân không thèm để ý đến ánh mắt bất mãn của đối phương. Hắn chẳng e ngại bất cứ người nào ở khu vực tam giác vàng này.
“Bính gia, ngươi không sợ bọn hắn tìm được Lưu Triệu Hoa rồi mang hắn đi sao? Như vậy, chúng ta sẽ không còn nguồn cung cấp lớn nhất nữa.”
Sau khi người của Guzman rời đi, thân tín của Trần Bính Tích là Nguyễn Phổ xích lại gần.
“Lưu Triệu Hoa sẽ không đi đâu. Tên khốn đó cẩn thận đến mức ngay cả ta cũng không tin, làm sao lại đi tin tưởng một tên điên bên kia bờ đại dương chứ.”
Trần Bính Tích nói tiếp: “Làm chuyện gì cũng phải hai tay chuẩn bị. Guzman chỉ có thể dùng những gương mặt như Triệu lão ngũ mà thôi.”
Đồng hành là oan gia. Nếu Guzman mời chào Lưu Triệu Hoa thành công, bản đồ thị trường của Trần Bính Tích sẽ thu hẹp hơn phân nửa. Cho nên, hắn sẽ không bao giờ cho phép những người này thành công.
…
Đám người ông chủ Kỳ xuống xe. Mặc dù tất cả đều là những nam nhân khỏe mạnh, nhưng trông bọn hắn vẫn mệt mỏi do tàu xe.
Khác với cấp dưới, ông chủ Kỳ ngoại trừ mệt mỏi, trong lòng còn che giấu sự chấn động.
Thời buổi này mua bảy vé giường nằm không dễ dàng. Huống chi huyết mạch kinh tế Bắc Kinh - Cửu Long ngày nào cũng nườm nượp hành khách.
Cho nên, cho dù ông chủ Kỳ là cục trưởng cục cảnh sát Thiên Đô, trong thời gian cấp bách như vậy, hắn cũng phải bó tay.
Vốn dĩ ông chủ Kỳ đã định suốt chặng đường chỉ ngồi trên ghế cứng. Nếu buồn ngủ quá thì tìm mấy tờ báo trải dưới chỗ ngồi nằm tạm cũng được.
Các sĩ quan cảnh sát cấp cơ sở của Hạ quốc thời đại này có thể có khoảng cách về năng lực chuyên môn và kiến thức so với cảnh sát của mười mấy năm sau, nhưng bất luận bản thân bọn hắn có đủ loại thói vặt như thế nào, có một ưu điểm không thể chê ở bọn hắn.
Đó là bọn hắn có thể chịu đựng gian khổ. Sức chịu đựng của những người này trong quá trình truy bắt tội phạm thật đáng kinh ngạc.
Cho nên, chịu đói và dành hàng chục tiếng đồng hồ dưới những chiếc ghế cứng của con tàu bốc mùi không phải là vấn đề lớn đối với đám người ông chủ Kỳ.
Nhưng sau khi lên tàu được mấy phút, Lục Viễn đã gọi điện thoại đến.
“Ông chủ Kỳ, binh mệt mà tác chiến không phải chuyện tốt. Có người sẽ đến tìm ngươi. Ta gọi điện thoại vì sợ thần kinh của ngươi căng thẳng sẽ tạo thành hiểu lầm nào đó.”
Trong lúc ông chủ Kỳ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một nhân viên trên tàu đã tìm đến.
Khoang nằm mềm, là hai khoang duy nhất trên chuyến tàu này, vừa lúc số giường trống đủ để bọn hắn nghỉ ngơi.