Rất nhanh, Tô Văn Văn không cười nữa.
Mọi người tìm một nơi yên tĩnh. Sau khi Lý Tiểu Mục nói rõ mọi thứ về sự phân bổ thế lực ở Shinjuku, bầu không khí trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết. Sự phức tạp của thế giới ngầm Shinjuku khiến Tô Văn Văn nghẹn họng.
Không nói đến thế lực bản địa Đông Doanh, người Hạ quốc chia thành sáu tổ chức lớn là bang Thượng Hải, hội Thịnh Kinh, liên minh Đông Bắc bao gồm đảo Mỹ Lệ và hai tổ chức Nam Bắc.
Cộng thêm người nước N và Bổng Tử.
Điều duy nhất mà Tô Văn Văn có thể làm sau khi hiểu sơ bộ về tình hình là xoa cái đầu trọc của mình thật lâu.
“Hung hãn như vậy sao?”
Tô Văn Văn kinh ngạc trước sự hỗn tạp ở Shinjuku. Nam nhân không lúc nào không bắt chước Tô Bình Nam chợt dừng bước.
…
Bây giờ chúng ta quay trở lại trong nước.
Ông chủ Kỳ đã lên đường. Đi cùng là sáu đồng nghiệp mà hắn đã cẩn thận chọn lựa.
Chọn những người này rất khó.
Thứ nhất, ngươi chẳng những phải ưu tú, ngươi còn phải có can đảm đối diện tử vong.
Thứ hai, những người này nhất định phải trung thành. Bởi vì hành động lần này có thể ghi vào hồ sơ, ghi công cả đời. Ông chủ Kỳ không muốn giao cho những kẻ hai mặt kia.
Lời nói của Tô Bình Nam đã kích thích dã tâm của nam nhân. Hắn nhất định phải giành được vị trí trong đội mười thành viên. Muốn sử dụng thì phải sớm cài người của mình vào hệ thống.
Ở Hạ quốc, tội phạm nào hung ác nhất?
Đáp án chỉ có một.
Không phải đạo tặc lang thang rừng xanh, cũng không phải con sói đơn độc Tây Bắc.
Mà là trùm buôn thuốc phiện.
Có một câu có thể giải thích mức độ nguy hiểm của ngành này ở Hạ quốc.
Trên đời có hai cách tìm chết.
Một là trốn thuế ở Mỹ, hai là buôn lậu thuốc phiện ở Hạ quốc. Năm mươi gram cũng đủ khiến đám cảnh sát phát rồ khi bắt đám gia hỏa buôn hàng trắng. Cho nên, ông chủ Kỳ hiểu hoạt động cực kỳ bí mật này yêu cầu phải nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn!
Dù sao đây cũng không phải băng đảng từ nước ngoài, mặc dù những kẻ này ở Hạ quốc cũng xảo quyệt và tàn nhẫn, nhưng sức chiến đấu của bọn hắn không mạnh.
Ông chủ Kỳ đích thân ra trận thực sự có cảm giác phấn khích đã lâu không có.
“Lên xe đi, mọi người phải chú ý an toàn.”
Vào thời điểm này, giao thông đường bộ chưa phát triển như trong tương lai, để duy trì mức độ riêng tư và tốc độ tối đa, nhóm người này thậm chí đã lên tàu qua đêm.
…
“Nam ca, nhóm bảy người của ông chủ Kỳ đã lên xe lửa. Bọn hắn sẽ đến Thịnh Kinh trước, sau đó chuyển sang chuyến tàu số 745 đến Phúc thành.”
Lục Viễn luôn giám sát động tĩnh của ông chủ Kỳ. Hắn thông báo cho Tô Bình Nam ngay lập tức sau khi nhìn thấy đối phương lên tàu: “Dù sao chúng ta đã cung cấp tin tức Lưu Triệu Hoa ở Phúc thành cho hắn. Có vẻ bọn hắn giữ bí mật rất tốt. Bọn hắn đến Phúc thành xong mới tiến hành hợp tác với cảnh sát ở đó.”
“Một lựa chọn rất bình thường.”
Tô Bình Nam chẳng có suy nghĩ gì về sự lựa chọn của ông chủ Kỳ: “Quá sớm để tiết lộ tin tức. Ông chủ Nhậm mà không nẫng tay trên thì thật có lỗi với nhiều năm kinh nghiệm của hắn.”
“Chúng ta phải làm gì?”
Lục Viễn hỏi.
“Hãy khoe sức mạnh của ngươi.”
Tô Bình Nam đưa ra một câu trả lời chắc chắn: “Thứ nhất, để mọi việc diễn ra suôn sẻ. Thứ hai, để hắn thấy rằng tập đoàn Cẩm Tú không chỉ có thể phô trương sức mạnh của mình ở khu vực Thiên Nam này.”
Tô Bình Nam muốn cảnh cáo nam nhân. Hắn biết rõ sự kiêu ngạo của Kỳ Đồng Ủy. Hắn tuyệt đối không thể khinh thường loại người này.
“Vâng.”
Lục Viễn gật đầu: “Ta sẽ đi sắp xếp.”
Lục Viễn dừng một chút, không nhịn được cảm thán một câu: “Tuy Lưu Triệu Hoa rất lợi hại nhưng hắn đi không đúng đường.”
“Cho dù hắn là thiên tài thì cũng là thiên tài có ánh mắt thiển cận.”
Tô Bình Nam mỉm cười rất khinh thường: “Kiếm tiền từ dược phẩm còn nhiều hơn mấy khối băng trắng đó nhiều. Hắn ngay cả lựa chọn cũng không làm, chỉ biết cuồng vọng và tự đại. Hắn đang gieo gió gặt bão mà thôi.”
Ở kiếp khác, thậm chí trong mười hai mươi năm tới, từ cảnh sát đến chuyên gia và giáo sư nước ngoài đều có những đánh giá nhất quán về trình độ hóa học của Lưu Triệu Hoa.
Thiên tài.
Nếu không nói về tác hại mà hắn gây ra cho xã hội, xét về kỹ thuật thuần túy, một người chỉ học hết cấp ba như Lưu Triệu Hoa có thể xưng tụng là số một thế giới về hóa học.
Sau khi hắn xuất hiện, những khối băng màu trắng kia có thể nói là mọc cánh bay lên trời.
Hắn là người đầu tiên đạt được tỷ lệ chuyển đổi 90%. Thậm chí mười năm sau, một nhà khoa học tuyên bố trên một tạp chí học thuật nổi tiếng quốc tế rằng tỷ lệ chuyển đổi của mình là 70%. Và điều này đã gây chấn động thế giới.
Đáng tiếc, khi nhiều người lặp lại quá trình thí nghiệm của nhà khoa học này, tỷ lệ chuyển đổi cao nhất chỉ là 30%, và báo cáo của hắn bị coi là gian lận học thuật. Một phòng thí nghiệm chỉ có thể đạt 30%, tức là phòng thí nghiệm sản xuất hàng loạt hóa chất chỉ có thể đạt được 9%. Vì thế có thể thấy thiên phú hóa học kinh người của Lưu Triệu Hoa.
…
Lúc này, Lưu Triệu Hoa không biết rằng sự nghiệp chạy trốn của mình sắp kết thúc.
Hiện tại, đúng như trong thông tin mà tập đoàn Cẩm Tú gửi cho ông chủ Kỳ, Lưu Triệu Hoa đang trốn trong một khu dân cư đơn sơ ở Phúc thành. Đi cùng hắn là hai người anh em tiếng tăm lừng lẫy nhất Phúc thành, Lưu Bưu và Lưu Hổ.
“Đại ca, nơi này là quê hương của chúng ta. Lúc này, chúng ta trốn ở đây có nguy hiểm lắm không?”
Lưu Bưu hoàn toàn không đồng ý với lựa chọn của Lưu Triệu Hoa. Việc phát hiện ra hơn 12 tấn hàng trắng khiến cả Hạ quốc chấn động. Có thể đoán được mức độ huy động cảnh sát đi bắt bọn hắn như thế nào.
Theo Lưu Bưu, lúc này lựa chọn trở về quê hương chính là hành động tìm chết.