Shinjuku không lớn lắm.
Nhưng một nơi như vậy lại có mật độ quán rượu dày đặc nhất trên toàn thế giới.
Với 5.000 quán rượu và 300.000 nhân viên, không khó để thấy những lợi ích chứa đựng ở đây cũng như sự tàn khốc của cá lớn nuốt cá bé.
Lý Tiểu Mục trà trộn nơi này nhiều năm, chứng kiến vô số trận đánh nhau.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi.
Điều đáng sợ không phải là những cái xác máu me be bét và co giật nằm trên mặt đất, mà là sự bất cần và coi thường mạng sống của những kẻ lạ mặt trong vụ giết người!
Không gì có thể so sánh với sức mạnh đó.
Lần này Tô Bình Nam thành lập công ty Viễn dương quốc tế Cẩm Tú, hắn không chỉ tích hợp rất nhiều tài nguyên từ các chi nhánh khác nhau của toàn bộ tập đoàn, mà còn giao phần lớn quân tinh nhuệ Hải Đông Thanh và quân tinh nhuệ đã nghỉ hưu từ lữ đoàn Lâm Hải cho Tô Văn Văn.
Thứ nhất, trong lòng Tô Bình Nam, Tô Văn Văn chính là người nhà họ Tô. Hắn cần đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Tô Văn Văn.
Thứ hai, Tô Bình Nam đang lột bỏ dần tính chất ngang ngược bạo lực quá nghiêm trọng của tập đoàn Cẩm Tú trong nước.
Hiện tại ở trong nước, Tô Bình Nam đã thu lại bạo lực của mình, nhiều khả năng sẽ sử dụng bộ não để giải quyết vấn đề.
Những người này chỉ có thể sử dụng vũ lực và chỉ hiểu bạo lực. Hơn nữa, quá khứ của bọn hắn khiến bọn hắn không cách nào thay đổi bạo lực. Khi mở ra lãnh địa, bọn hắn chính là ứng cử viên tốt nhất.
Lý Tiểu Mục ngơ ngác nhìn trận chém giết trước mặt. Hắn thề hắn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng giết người như thái thịt này.
Cả hai bên đều không sử dụng súng. Kẻ đuổi theo sử dụng con dao găm dài đặc trưng của bản địa. Hắn đoán ra được lai lịch của những người này thông qua tiếng gào thét của một số người.
Hẳn là người của phái Thanh Thủy Bổng Tử quốc.
Không có gì lạ khi các izakaya (*) cách phái Thanh Thủy chưa đến ba mươi mét. Hành vi tối nay của hắn đã xâm phạm nghiêm trọng lợi ích của đối phương.
(*) Izakaya là một loại quán bar bình dân của Nhật Bản phục vụ đồ uống có cồn và đồ ăn nhẹ.
Nhưng những kẻ mặt dày này còn đáng sợ hơn nhiều.
Bọn hắn đều dùng rìu chữa cháy. Cánh tay tráng kiện vung lên, uy thế hừng hực.
Vừa đối mặt đã có bốn hán tử ngã xuống.
Nhưng những người đó không hề dừng lại. Cho dù đối phương đã ngã xuống, lưỡi rìu của bọn hắn vẫn lộ ra vẻ lạnh lùng cắt cổ đối phương một cách không thương tiếc.
Dòng máu màu đỏ sậm phun ra rực rỡ trong mùa hoa anh đào. Cảnh tượng đẹp đẽ khi những bông hoa anh đào hồng rơi trên máu còn chưa kéo dài được một phút, trong đám hán tử truy đuổi chỉ còn lại một người.
Người duy nhất còn sống, thủ lĩnh Phác Nhân Dũng run rẩy móc khẩu súng ra.
Đối phương đều là tên điên.
Hắn biết, bây giờ thứ có thể cứu mạng sống của hắn đã không còn là vũ lực mà là khoa học kỹ thuật.
Pằng!
Phác Nhân Dũng sợ đến nỗi không kịp ngắm bắn đã bóp cò.
Tiếng súng trầm muộn bị lu mờ bởi tiếng pháo hoa lấp đầy bầu trời ở Shinjuku.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi pháo hoa bắn lên. Có vẻ như izakaya đang chào đón đám khách vung tiền như rác.
Phác Nhân Dũng không còn cơ hội nổ súng lần thứ hai. Tiếng xé gió của lưỡi búa đã vang vọng bên tai hắn.
Binh khí hai bên va chạm trong thời gian rất ngắn, nhưng trong mắt Lý Tiểu Mục lại dài như cả một đời.
Lý Tiểu Mục nhìn thấy đám sát thần như nước thủy triều lui về phía sau. Ma vương dẫn đầu lên tiếng với hắn.
“Moshi moshi?”
Tô Văn Văn mỉm cười chào Lý Tiểu Mục bằng giọng Nhật đầy chất Thiên Đô, nhưng cái đầu trọc của hắn và những nam nhân dính đầy máu phía sau khiến hắn trông kém thân thiện hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ.
Kinh khủng. Đây là cảm giác duy nhất, cũng là đầu tiên của Lý Tiểu Mục.
Bịch bịch!
Ai nói dưới đầu gối nam nhân là vàng. Tốc độ quỳ xuống của Lý Tiểu Mục khiến Tô Văn Văn bất ngờ.
“Có cần xử lý những thứ này không?”
Bây giờ Hoàng Hải Long đã là thân tín của Tô Văn Văn, cũng từng là huấn luyện viên hung ác của đại đội đột kích Lâm Hải. Hắn nhẹ giọng hỏi.
“Không cần.”
Tô Văn Văn nhìn đám người Bổng Tử quốc nằm trong vũng máu, cau mày suy nghĩ một chút rồi nói.
“Giữ bọn hắn lại xem như lời chào hỏi đám lão đại Shinjuku, nói cho bọn hắn biết ta đã đến.”
“Đừng giết ta. Ta biết rất nhiều người, ta có thể lôi kéo bọn hắn giúp ngươi giành được việc kinh doanh.”
“Ta còn biết rất nhiều nữ hài. Các nàng rất xinh đẹp, có thể làm việc cho ngươi.”
“Đúng rồi, còn có rất nhiều nam hài đẹp trai. Bọn hắn được mấy quý bà ưa thích…”
Tô Văn Văn lên tiếng chào xong, quay lại dặn dò Hoàng Hải Long. Thái độ hờ hững của hắn khiến Lý Tiểu Mục như nứt cả tim gan.
Không cần phải tôn trọng người chết.
Bởi vì Lý Tiểu Mục rất rành tiếng Nhật, cộng thêm tốc độ nói tiếng Nhật rất nhanh. Trong lúc vội vàng, hắn đã nói nội dung tiếng quốc ngữ bằng tiếng Nhật với tốc độ của người Nhật khiến đám người Tô Văn Văn đều kinh ngạc trước tốc độ nói như súng máy của tên gia hỏa trước mặt.
“Trâu bò.”
Tô Văn Văn phun ra một ngụm nước bọt, mở to mắt nhìn Lý Tiểu Mục, trong lòng muốn bật cười. Tại sao ngươi lại có thể nói nhanh như vậy?
“Ta thấy ngươi nên làm nghề tướng thanh đi. Ta đã từng đi cùng lão đại gặp một nghệ sĩ tướng thanh rất mập họ Quách. Nhưng hắn cũng không nói nhanh bằng ngươi.”
Tô Văn Văn nói xong, đám liều mạng đằng sau đều gật đầu, ánh mắt nhìn Lý Tiểu Mục chỉ toàn là sự tiếc nuối.
“Toàn là thứ bệnh tâm thần.”
Lẩm bẩm trong miệng, Lý Tiểu Mục khóc không ra nước mắt.