Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1994 - Chương 1994. Tạp Chủng

Chương 1994. Tạp chủng
Chương 1994. Tạp chủng

Một hai lần đầu số lượng ít thì không sao, không bị phát hiện. Nhưng sau nhiều lần, đồ ngốc cũng hiểu được vấn đề gì xảy ra.

Thế là, người nước N đã chặn Lưu Kiến Nhất lại, vừa lúc muốn chặt một bàn tay của hắn chỉ vì mấy bao thuốc. Chuyện này có thể khó tin ở Hạ quốc nhưng lại rất bình thường ở Kabukicho trong thời đại này.

Lưu Kiến Nhất chỉ có thể cố gắng hết sức.

Lưu Kiến Nhất lớn lên ở Kabukicho, nơi kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh, cho nên bản chất của hắn đủ xảo quyệt và tàn nhẫn.

Người duy nhất tốt với hắn chính là một lão thái thái người Đông Doanh. Khi nàng hấp hối, câu nói sau cùng của nàng là: “Cháu ngoan, nhớ phải học cách nuốt giận, cam lòng bình thường. Nếu không, ngươi nhất định sẽ chết yểu ngoài đường.”

Lưu Kiến Nhất ngoài mặt thì gật đầu nhưng trong lòng lại khịt mũi coi thường.

Lão thái thái đã từng là một geisha. Nàng rất tao nhã, đồng thời nàng đã nhìn thấy tất cả những thăng trầm của thế giới và sự nóng lạnh của tình người.

Cho nên, lời nàng nói rất chuẩn.

Bây giờ, Lưu Kiến Nhất đang cách lời nói của lão thái thái chỉ còn mấy phút.

Bụng của hắn bị trúng một dao, xương bả vai cũng bị người nước N dùng rìu bổ trúng. Tốc độ máu chảy rất nhanh, cảm giác như đang tắm vòi hoa sen.

Rất ấm.

Ban đầu, người nước N chỉ muốn một cánh tay của hắn. Hơn nữa, hắn còn cố ý giả vờ yếu đuối, nhu nhược. Bằng không, hắn đã bị hạ sát ngay từ đầu.

Có thể nói nếu ngay từ đầu đối phương hạ quyết tâm muốn giết hắn, hắn đã chết.

Nhưng người nước N cũng không tốt hơn. Hán tử gầy gò dẫn đầu ôm chặt lấy mặt, dòng máu đỏ sẫm đang từ từ chảy ra từ khe bàn tay của hắn.

Vừa rồi, nếu không phải hắn đột nhiên giật mình, một dao của tiểu tử giả ngây giả dại kia đã cắt đứt cổ họng của hắn.

“Ban đầu ta chỉ muốn một cánh tay của ngươi. Bây giờ ta sẽ băm ngươi cho chó ăn.”

Nguyễn Thiên rống to. Hắn giống như con khỉ còn chưa tiến hóa hết. Vết sẹo trên mặt càng làm cho dung mạo xấu xí của hắn thêm khủng bố hơn.

Đám người nước N vọt lên.

Chém giết trên đường không quá lòe loẹt. Vừa đối mặt là chém xuống một hai dao. Lúc này, Lưu Kiến Nhất đã bị chém hai nhát, mà dao của hắn cũng cắm vào cổ của một tên đàn em phía đối phương. Tất cả giống như lệ quỷ trong tận thế. Bên nào cũng muốn cho đối phương xuống địa ngục.

“Con mẹ ngươi.”

Lưu Kiến Nhất mắng một câu, nhưng hắn không ngờ một câu chửi rủa bằng tiếng quốc ngữ lại cứu hắn một mạng.

Trong lúc mọi người dự định đánh cược lần cuối, tiếng vỗ tay đột ngột vang lên khiến tất cả phải ngừng lại.

“Ồ, là người Hạ quốc?”

Tô Văn Văn xoa cái đầu trọc bóng loáng của mình từ trong bóng tối bước ra. Hắn vừa vỗ tay vừa hỏi.

Hắn hỏi Lưu Kiến Nhất máu me đầy mặt đứng thẳng ở một góc.

Lưu Kiến Nhất vĩnh viễn nhớ kỹ cảnh tượng này.

Trong bóng đêm, dưới ánh trăng bạc, một nam nhân đầu trọc mỉm cười lộ ra hàm răng trắng bóc với mình, trong mắt không hề che giấu sự hung ác và máu lạnh. Lưu Kiến Nhất rất quen thuộc với ánh mắt này.

Hắn gặp rất nhiều lão đại ở Kabukicho, ai mà không phải hạng người hung tàn. Nhưng hắn cảm thấy ánh mắt của những người đó còn dịu dàng hơn cái tên đầu trọc đột nhiên xuất hiện này.

Hắn há mồm, cảm thấy mình giống như cô hồn dã quỹ không có gốc rễ.

Cho nên, hắn đã đưa ra một đáp án: “Ta là tạp chủng, không ai cần tạp chủng cả.”

Đáp án này khiến Tô Văn Văn ngạc nhiên nhưng rất nhanh hắn hỏi người nước N: “Ngươi là người nước N à?”

Hiển nhiên, những người nước N có thể nghe hiểu lời nói của người Hạ quốc. Cho nên, bọn hắn gật đầu, thậm chí Nguyễn Thiên dẫn đầu còn dùng giọng điệu kỳ quái hỏi lại: “Bang Hoa Đông hay là bang Thượng Hải? Đây là địa bàn của chúng ta, mau biến ra ngoài.”

“Là người nước N là được rồi.”

Tô Văn Văn xoa cái đầu trọc của mình. Hắn nhìn Hoàng Hải Long: “Nam ca dạy người ta làm việc thì phải có lý có cứ. Vừa rồi hắn mắng ta đúng không?”

Hoàng Hải Long gật đầu.

Tô Văn Văn lại quay sang nhìn Lưu Kiến Nhất: “Ta mặc kệ ngươi có phải tạp chủng hay không. Bởi vì ta thấy ngươi có khung xương kỳ lạ, cho nên ta muốn làm anh em với ngươi, ngươi có đồng ý hay không?”

Lưu Kiến Nhất im lặng. Hắn không rõ đối phương muốn gì.

“Hắn sỉ nhục ta, lại chém anh em của ta, đây là có lý có cứ.”

Tô Văn Văn vừa nói vừa lấy súng ra bắn thẳng về phía Nguyễn Thiên đang cảnh giác.

Pằng.

Nguyễn Thiên không thể tin được nhìn máu phun ra từ ngực mình. Hắn mềm nhũn ngã xuống đất, cảnh tượng cuối cùng còn lại trên đời này là cảnh mười mấy hán tử hung hãn kia đang xông về phía anh em của mình.

“Tên điên.”

Giết chóc bắt đầu, rồi kết thúc cực nhanh. Những kẻ ưu tú của lữ đoàn Lâm Hải đối mặt với những tên khốn đường phố nước N chẳng khác nào đồ sát nghiêng về một bên.

Lưu Kiến Nhất thậm chí còn không kịp phản ứng khi nhìn thấy những người nước N ngã xuống đất.

Tô Văn Văn sải bước đến trước mặt Lưu Kiến Nhất. Nam nhân nhìn người trẻ tuổi máu me đầy người nhưng vẫn đứng thẳng, ánh mắt có chút khen ngợi. Hắn ném một xấp đô la thật dày lên ngực đối phương: “Ta muốn địa bàn của người nước N, cho nên ta cần một cái cớ. Ngươi là anh em của ta, ta muốn ngươi nhận lấy thân phận này.”

“Nhớ kỹ, miệng phải kín.”

Tô Văn Văn nheo mắt: “Nể tình ngươi có thể đứng thẳng người kiên trì đến tận bây giờ, sau khi ta lấy được địa bàn của người nước N, ta có thể cho ngươi một khoản tiền để ngươi rời khỏi Shinjuku.”

Tô Văn Văn không để ý đến tên gia hỏa tự nhận mình là tạp chủng. Hắn quay sang nhìn Lý Tiểu Mục đang run rẩy đi theo đằng sau mình: “Làm thế nào để bịa ra một câu chuyện, ngươi hãy dạy cho tên gia hỏa kia một chút.”

Lý Tiểu Mục gật đầu thật mạnh.

Hết chương 1994.
Bình Luận (0)
Comment