Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1995 - Chương 1995. Giang Hồ Không Phải Cùng Đường

Chương 1995. Giang hồ không phải cùng đường
Chương 1995. Giang hồ không phải cùng đường

Kể từ ngày đó, Lý Tiểu Mục quyết tâm đi theo đám mãnh long vùng khác kia. Bởi vì hắn chưa từng nhìn thấy những kẻ chuyên nghiệp như thế. Hơn nữa, hắn phát hiện bọn họ không thiếu tiền.

Không thiếu tiền, lại không thiếu sức mạnh.

Như vậy, ở vùng đất Shinjuku, việc trỗi dậy chỉ là vấn đề thời gian. Nếu bỏ qua chỗ dựa này, Lý Tiểu Mục cảm thấy hắn nên mổ bụng tự sát để bù cho cái đầu đất của mình.

“Khoan đã.”

Lưu Kiến Nhất gọi Tô Văn Văn đang dự định rời đi, giọng điệu kỳ lạ nhưng biểu hiện rất nghiêm túc.

“Ngươi muốn làm đại ca của ta, vậy thì ngươi phải đi đằng trước ta, không được phản bội ta.”

Gương mặt đẹp trai của Lưu Kiến Nhất tràn đầy sự điên cuồng: “Ta chỉ là một con chó hoang không ai muốn, nhưng điều đó không có nghĩa là ta sẽ nhận loạn chủ. Sau khi ta bị bán đứng lần trước, ta thề tuyệt đối không giống như trước nữa.”

“Giết ta đi.”

Lưu Kiến Nhất ném xấp tiền dính máu trở lại: “Từ lúc bắt đầu trà trộn trong giang hồ, ta đã đợi cái ngày này lâu lắm rồi.”

Tô Văn Văn dừng bước, nhìn về phía Lưu Kiến Nhất ánh mắt chỉ toàn là sự điên cuồng và tuyệt vọng, chậm rãi giơ khẩu súng lên.

“Ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta.”

Tô Văn Văn lạnh lùng lên tiếng, dùng chân đá xấp tiền mặt rơi dưới chân trở về: “Nhặt lên, nếu không, ta bắn chết ngươi.”

Lưu Kiến Nhất chậm rãi lắc đầu. Hắn nhìn ra được tên đầu trọc trước mặt không phải nói đùa, nhưng hắn không thay đổi suy nghĩ của mình.

Hắn dựa vào bức tường ẩm ướt và lạnh lẽo, nhếch miệng mỉm cười sờ vào áo lót của mình.

Hành động này khiến đám người Hoàng Hải Long không khỏi căng thẳng. Hắn giơ súng lên nhưng lại bị Tô Văn Văn đè lại.

“Yên tâm đi, trên người hắn không có súng đâu.”

Tô Văn Văn mỉm cười nhìn động tác của Lưu Kiến Nhất: “Nếu không, vừa rồi hắn đã không bị đám người nước N suýt nữa tháo thành tám khối. Ta muốn xem xem hắn muốn làm gì.”

Lưu Kiến Nhất run rẩy lấy ra bao thuốc Custer, dùng tay trái búng vào đáy bao, điếu thuốc lập tức vẽ một đường vòng cung đẹp mắt, được hắn ngậm vào trong miệng.

Hắn đốt điếu thuốc, sau đó chậm rãi nhả ra một ngụm khói xanh nhạt: “Ta thấy hành động này rất đẹp trai. Cho nên ta muốn làm lại một lần trước khi chết.”

“Nổ súng đi.”

Lưu Kiến Nhất ngậm điếu thuốc lá, ánh mắt nhìn Tô Văn Văn: “Ta chờ ngày này rất lâu rồi.”

“Vì sao ngươi lại nói mình là tạp chủng?”

Tô Văn Văn không vội nổ súng, ngược lại còn thảnh thơi hỏi một vấn đề.

“Ta là một sản phẩm sau chiến tranh. Người Đông Doanh cho rằng ta là người Hạ quốc, người Hạ quốc cho rằng ta là người Đông Doanh. Ta ngay cả quốc gia của mình cũng không có. Đương nhiên ta là tạp chủng.”

Lưu Kiến Nhất đáp. Người trẻ tuổi nói ra câu nói này hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác của hắn.

“Có chút thú vị.”

Tô Văn Văn phá lên cười. Lúc này, Lý Tiểu Mục cúi người nói nhỏ bên tai Tô Văn Văn: “Hắn không nói dối. Ta biết gia hỏa này. Hắn tên Lưu Kiến Nhất, là thủ lĩnh trong nhóm con lai.”

Khi Tô Văn Văn nói câu nói này, hắn đã đè xuống sát tâm của mình.

Quốc tế Cẩm Tú cần đám cô hồn dã quỷ như vậy. Tô Văn Văn biết rất rõ dựa vào lực ngưng tụ của Cẩm Tú và vòng sinh thái được chế tạo ra, một khi những người này hòa nhập, bọn hắn sẽ trở thành người trung thành nhất.

“Cho ta một điếu.”

Tô Văn Văn cất súng, mỉm cười nói với Lưu Kiến Nhất.

Lưu Kiến Nhất cố gắng chịu đựng cơn đau, đưa điếu thuốc đến.

Ánh trăng bàng bạc, những con hẻm tối tăm và mùi máu tanh nồng.

Tô Văn Văn nhận điếu thuốc: “Nói chuyện phiếm vài câu nhé.”

“Được.”

Hai người vừa khẩu chiến bây giờ lại nói chuyện như bạn bè. Cảnh tượng này khiến đám người Hoàng Hải Long nhìn nhau.

“Xương cốt rất cứng. Hay là ngươi đi theo ta? Ta họ Tô, ngươi có thể gọi ta là Tô ca.”

Tô Văn Văn nhìn vết thương thật lớn trên xương bả vai của Lưu Kiến Nhất, vẻ mặt khen ngợi: “Ở chỗ ta không phân biệt quốc tịch, chỉ có một xưng hô.”

Nói đến đây, biểu hiện của nam nhân vô cùng nghiêm túc.

“Cẩm Tú, bạn của ta đều là người Cẩm Tú.”

“Chưa từng nghe, nhưng không quan trọng.”

Nụ cười của Lưu Kiến Nhất mang theo chút châm chọc: “Là lão đại của ta, nếu ngươi chết đằng trước ta, ta sẽ giúp ngươi, nhưng ngươi vĩnh viễn không được chạy đằng trước ta. Ngươi có dám đồng ý với ta hay không?”

Tô Văn Văn chỉ vào cổ áo của mình, một con rồng vàng Hạ quốc vô cùng sinh động: “Chúng ta là Cẩm Tú. Ngươi hỏi bọn hắn xem có tình huống đó hay không?”

Lúc này, Lưu Kiến Nhất mới phát hiện cổ áo của những người này có chung một logo.

Tất cả mọi người đều nghiêm túc lắc đầu.

“Dù sao lăn lộn giang hồ là đánh cược tính mạng, ta tin tưởng ngươi một lần.”

Lưu Kiến Nhất im lặng mấy phút, sau đó trả lời. Hắn cảm thấy cô đơn và buồn bã về số phận tương lai.

Dứt lời, hắn quỳ xuống theo tư thế trung thành phổ biến nhất của người Đông Doanh: “Xin đầu lĩnh Tô dạy dỗ nhiều hơn.”

“Bây giờ ta là đại ca của ngươi.”

Tô Văn Văn nhìn Lưu Kiến Nhất, ánh mắt xâm lấn.

“Vâng.”

Đất nước hoa anh đào có rất nhiều quy tắc, lễ nghi lâu đời thậm chí còn nghiêm ngặt. Hiện tại thân phận đã được xác nhận, Lưu Kiến Nhất lập tức cúi xuống, cung kính trả lời.

Bốp.

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Tô Văn Văn không những không đỡ đối phương dậy, mà còn tát một cái thật mạnh.

“Giang hồ không phải cùng đường.”

Khi Tô Văn Văn nói ra câu nói này, trong đầu của hắn hiện lên một câu Tô Bình Nam đã nói với hắn.

Khi đó Tô Bình Nam không thâm trầm, đáng sợ như bây giờ. Gương mặt của hắn tràn đầy sự kiêu ngạo và khinh thường hết thảy.

Nam nhân cuồng vọng cười to, nói một câu với Tô Văn Văn đang lo lắng lúc đó.

“Con đường giang hồ là con đường không có đường về chỉ là câu nói của đám gia hỏa không đủ tư cách. Điều chúng ta cần làm là trở thành những tên lưu manh chơi dao cao cấp. Chúng ta phải thay đổi thế giới.”

Tô Văn Văn lặp lại từng câu từng chữ những gì Tô Bình Nam đã nói với hắn.

Hết chương 1995.
Bình Luận (0)
Comment