Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1996 - Chương 1996. Ma Vương Ba Tuần

Chương 1996. Ma Vương Ba Tuần
Chương 1996. Ma Vương Ba Tuần

Bịch!

Trong lúc Lưu Kiến Nhất ngẩn ra, Lý Tiểu Mục đằng sau Tô Văn Văn đã quỳ xuống.

“Ta có thể làm mọi chuyện vì ngươi, xin ngươi hãy tiếp nhận ta.”

Ánh mắt của Lý Tiểu Mục đang quỳ xuống mang theo sự cuồng nhiệt.

Tô Văn Văn ngửa mặt lên trời cười to, chẳng khác nào một vị thần trong mắt Lưu Kiến Nhất và Lý Tiểu Mục. Bây giờ, hắn không còn là đứa bé trai khúm núm đi theo đằng sau Tô Bình Nam nữa.

Nhị Long Vương tiếng tăm lừng lẫy của Khai thác mỏ Cẩm Tú đã trưởng thành mà không cần có Tô Bình Nam bên cạnh.

Tô Văn Văn không cho người xử lý thi thể của người nước N, cứ vứt trong con hẻm nhỏ bên đường.

Điều này khiến cho một nữ hài phát hiện đầu tiên thiếu chút nữa bị hù chết.

Cảnh sát nhận được tin tức chạy đến rất nhanh.

Iguchi dẫn đội nhìn thấy cảnh tượng máu tanh trước mặt, suýt chút nữa phun hết bữa cơm tối trong bụng ra.

Đêm qua có một trận mưa nhỏ, máu đỏ sẫm chảy khắp nơi. Nam nhân cố nén cơn buồn nôn nhìn vết thương trên các thi thể.

Hiện trường được xử lý rất sạch sẽ, chỉ có một cây rìu đứt cán bị cố ý vứt lại. Máu đặc quánh trên cán rìu khiến mọi người không ai cầm nó lên được.

“Người chết là dân lén nhập cư.”

Cấp dưới phụ trách xác minh thân phận của thi thể thấp giọng báo cáo với Iguchi, biểu hiện giống như trút được gánh nặng: “Một tên không có hộ khẩu như vậy chết cũng không có gì to tát.”

“Không đơn giản như vậy đâu.”

Iguchi cau mày nói: “Dấu vân tay được xử lý rất sạch sẽ, nhưng vì sao lại bỏ lại cái búa đó?”

Cấp dưới lắc đầu không hiểu.

“Đây là muốn thị uy với tất cả mọi người.”

Iguchi nhìn Kabukicho dưới ánh mặt trời buổi sáng: “Nơi này vừa có một con mãnh long vùng khác mới đến. Bọn hắn muốn thể hiện thực lực của mình với tất cả mọi người.”

Iguchi đã đoán đúng.

Lấy răng trả răng, lấy máu trả máu. Tô Văn Văn đã đến Đông Doanh, hắn muốn dùng tư thế mạnh nhất để biểu diễn.

Không chỉ bàng hoàng trước vụ bắt giữ, đám tam giáo cửu lưu Shinjuku còn kinh ngạc trước thủ đoạn tàn bạo của Tô Văn Văn.

Nhưng lạ là Kabukicho ở Shinjuku vẫn tỏ ra bình thản sau biến cố lớn như vậy.

Hát thì cứ hát, nhảy thì cứ nhảy.

Thật ra nguyên nhân rất đơn giản.

Thứ nhất, vụ án này xảy ra vào ban đêm, người chết là một số kẻ nhập cư không có giấy tờ tùy thân nên không thu hút quá nhiều sự chú ý của giới cảnh sát hàng đầu. Còn thế lực trong bóng tối lại đang quan sát. Bọn hắn muốn xem xem người nước N sẽ có phản ứng như thế nào.

Lý Tiểu Mục làm việc không tệ. Tối thiểu theo tin tức ngầm, nguyên nhân gây ra vụ giết chóc là đám con lai tranh chấp với người nước N, không ảnh hưởng đến các thế lực khác.

Nhưng Iguchi nhận thấy có điều gì đó không ổn, mọi chuyện không đơn giản như vậy. Đám con lai đó không có sức mạnh cũng như dũng khí để đánh một trận lớn như thế.

Là một cảnh sát lâu năm phụ trách khu vực đủ phức tạp này, hắn đã chứng kiến quá nhiều sự thay đổi và thăng trầm của quyền lực.

Vô số kẻ hung ác vì lợi ích mà biến mảnh đất này tràn ngập máu tanh. Sau ngần ấy năm tranh đấu, thế cân bằng yếu ớt đã được hình thành. Nhưng hiện tại mọi dấu hiệu đều cho thấy có một thế lực mới cực kỳ hung hãn đang âm mưu tiến vào.

Sự gia nhập của các lực lượng mới đồng nghĩa với việc phá vỡ sự cân bằng ban đầu!

Iguchi biết rất rõ khi sự cân bằng bị phá vỡ đại diện cho cái gì. Nơi này sẽ một lần nữa nhấc lên gió tanh mưa máu. Hãy nhìn cách những người kia làm việc thì biết.

“Lần này sợ là sẽ chết rất nhiều người.”

Iguchi lẩm bẩm. Nam nhân quay sang nhìn trợ lý Koizumi của mình: “Bảo các anh em gác lại công việc, điều tra xem đám côn đồ lai đó đang làm gì.”

Iguchi không ngờ trong lúc hắn còn chưa điều tra rõ ràng đầu đuôi, đối phương đã tìm đến hắn.

Ngay khi hắn vừa mới bước lên xe sau khi tan làm, một con dao găm sắc lạnh đã gí sát vào cổ.

“Cảnh sát Iguchi, có người muốn gặp ngươi.”

Hoàng Hải Long mới bắt đầu học tiếng Nhật, vẫn còn hơi vấp váp nhưng hắn vẫn biểu đạt đầy đủ ý của mình: “Hy vọng ngươi hợp tác, bởi vì ta không muốn người ngươi đầy máu.”

Lúc này, Iguchi chợt nhận ra mình không dũng cảm như mình nghĩ.

Hắn rất phối hợp gật đầu một cái.

Iguchi sẽ không bao giờ quên lần đầu tiên gặp cảnh tượng như địa ngục.

Trong bãi đậu xe nồng nặc mùi xăng với đủ loại xe máy được ưa thích, một thanh niên đầu trọc ngồi ở đó, nửa trên trần trụi, trên gương mặt chỉ toàn là sự vô cảm và khinh cuồng.

Tô Văn Văn đang xăm hình.

Người phụ trách xăm hình cho Tô Văn Văn là đứa con lai Wakaichi Watanabe căng thẳng đến mức trán đổ đầy mồ hôi. Hắn bắt đầu hối hận vì đã khoe khoang kỹ năng xăm của mình khi được hỏi mình giỏi nhất ở lĩnh vực gì.

Mỗi mũi kim rơi xuống, máu rỉ ra từ mắt kim khiến hắn càng thêm lo lắng.

Diện tích hình xăm lớn như vậy, hẳn phải mất vài tháng mới hoàn thành, nhưng đại ca Tô mà hắn vừa mới quy hàng lại muốn thực hiện một lần. Mọi người đều hiểu cơn đau với tốc độ này tuyệt đối không thể chịu nổi.

“Quá kiêu ngạo và ngang ngược.”

Iguchi nhận ra hoa văn được xăm trên cơ thể của thanh niên đầu trọc này trong nháy mắt.

Ma Vương cõi trời thứ sáu Ba Tuần.

Phát hiện này khiến Iguchi không giấu được vẻ kinh ngạc. Người này vô cùng tà khí. Có bao nhiêu kiêu ngạo tự tin mới dám xăm hình ma vương chứ!

Ở Đông Doanh, hình xăm tượng trưng cho bản sắc. Đất nước trụy lạc này đã nâng hình xăm lên tầm nghệ thuật.

Kim cùn, kim nhọn, kim hàng, kim vườn... hơn chục loại kim phát ra ánh sáng lạnh và các loại mực đủ màu được đặt ngay ngắn trên chiếc khay bọc vải đen. Tên đầu trọc kia thực sự muốn có một hình xăm bao phủ toàn bộ cơ thể của mình.

Dã tâm rất lớn!

Ở Đông Doanh, có không tới mười người đủ tư cách xăm cỡ này. Mỗi người trong số bọn hắn đều là những người đại diện cho một thế lực lớn! Nhưng ngay cả Yoshizawa Watanabe giới yakuza cũng không đủ can đảm để xăm hình ma vương này...

Có phải tên mất trí trước mặt hắn đang định tạo ra một yakuza khác hay không?

Hết chương 1996.
Bình Luận (0)
Comment