Trong lúc Iguchi đang suy nghĩ lung tung, Tô Văn Văn gật đầu với hắn.
“Sắp xong rồi, thật bất lịch sự quá.”
Một đám con lai đứng cung kính xung quanh Tô Văn Văn, ánh mắt ngày càng sùng bái.
Hình đã được xăm trong gần sáu tiếng, và bọn hắn cũng đã nhìn chăm chăm trong sáu tiếng.
“Đại ca, ta nghĩ ngươi nên mời một đại nhân vật chân chính đến giúp ngươi điểm ấn mắt ma vương.”
Wakaichi Watanabe chỉ còn thiếu vài mũi châm cuối cùng dừng lại nói: “Sư phụ của ta đã nói mấy thứ này rất tà ác. Nếu không trấn áp sẽ xảy ra chuyện.”
Wakaichi Watanabe dừng một chút rồi bổ sung thêm một câu: “Nhất định phải là đại nhân vật khống chế sinh tử mới được. Chúng ta sẽ nhờ đại nhân vật đó ngăn chặn tà khí của ma vương.”
Phì!
Tô Văn Văn phun ra một ngụm nước bọt: “Ban đầu lão tử không tin chuyện này sẽ tà ác đến mức nào, nhưng nếu ngươi nói như vậy, ta không tìm Nam ca giúp ta mở mắt, hắn nhất định sẽ mắng ta.”
Tô Văn Văn hoạt động cơ bắp, đứng thẳng người dậy.
Tô Văn Văn cực kỳ sùng bái Tô Bình Nam, cho nên hắn rất mê quyền Anh. Điều này giúp cho cơ thể của hắn rất đẹp.
Trong mắt Iguchi và những người khác, phần trên cơ thể của nam nhân rất vạm vỡ, cơ bắp hình thang phát triển tốt của hắn đang phình ra. Ma vương Ba Tuần phía sau với đôi mắt trống rỗng trông càng lúc càng kỳ lạ và hung dữ. Lúc này, Tô Văn Văn mang đến cho người ta một cảm giác hắn giống như ma thần.
…
“Tiên sinh, ngươi đến Shinjuku không phải chuyện tốt.”
Iguchi nhìn nam nhân trước mặt bộc lộ hai chữ hung hãn rất rõ, nói một cách khó khăn.
“Nhưng đối với ngươi lại là chuyện tốt.”
Tô Văn Văn mỉm cười nói với Iguchi: “Bởi vì ta có thể mang đến mọi thứ cho ngươi.”
Tô Văn Văn vừa mới nói xong, một hán tử đặt một cái rương trước mặt Iguchi.
“Năng lực làm việc của ngươi rất mạnh, nhưng nhiều năm như vậy cũng không lên chức. Bây giờ con gái của ngươi sắp không đóng nổi tiền học phí rồi.”
Tô Văn Văn ra hiệu cho đàn em mở cái rương ra, những tờ tiền màu xanh lục bên trong khiến Iguchi phải nín thở.
“Lòng trung thành chưa bao giờ quan trọng đến thế. Lòng trung thành làm cái giá của sự phản bội vẫn chưa đủ.”
Tô Văn Văn nói tiếp: “Có biết vì sao ta lựa chọn ngươi không?”
Iguchi lắc đầu.
“Bởi vì ngươi biết tiếng Hạ quốc, trong khi ta học tiếng Nhật từ lâu nhưng nói vẫn rất khó khăn.”
Tô Văn Văn vuốt cái đầu trọc của mình: “Cho nên ngươi không phải là lựa chọn duy nhất của ta.”
“Ngươi muốn ta làm cái gì?”
Iguchi không nhận số tiền mà Tô Văn Văn đưa tới, ngược lại nghiêm túc hỏi.
Ở quốc gia này có tỷ lệ lưu manh rất cao, việc cảnh sát thu lợi rất phổ biến, nhưng cũng chính vì vậy mà có nhiều cảnh sát sống không được thoải mái.
Bởi vì đám đại ca chỉ tặng quà cho những nhân vật cấp trưởng phòng, đối với cảnh sát bình thường thì chẳng thèm ngó tới.
“Ta muốn lấy bằng được Shinjuku.”
Tô Văn Văn nhìn Iguchi: “Ta không thích sự hỗn loạn của nơi này ngay từ ngày đầu tiên ta đến đây. Cho nên, ta muốn thay đổi nó.”
Phách lối, cuồng vọng không ai bì nổi.
Nam nhân với hình xăm Ma Vương cõi trời thứ sáu đằng sau lưng đã thể hiện trần trụi dã tâm của mình.
“Rất khó. Làm như vậy sẽ chết rất nhiều người. Thân phận và địa vị của ta không dìm được những việc này đâu. Thật xin lỗi, ta không cách nào nhận số tiền đó.”
Iguchi cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc như đang thú tội.
Thái độ của đối phương khiến Tô Văn Văn có thêm hiểu biết về quốc gia này. Hắn ngạc nhiên một chút, sau đó mỉm cười.
“Sức mạnh chân chính của ta không phải vũ lực mà là tiền.”
Tô Văn Văn nheo mắt nói: “Ta có tài sản ngoài sức tưởng tượng của ngươi. Vì vậy ta sẽ đưa ra cho cấp trên và tất cả đồng nghiệp của ngươi một lời đề nghị mà bọn hắn không thể từ chối.”
Dưới con mắt khó tin của Iguchi, Tô Văn Văn ném ra thêm hai cái rương nữa.
“Ta muốn địa bàn của người nước N. Đây là cái giá mà ta trả. Hơn nữa, ta sẽ phân chia tỷ lệ kinh doanh trong địa bàn cho ngươi.”
Biểu hiện của Tô Văn Văn cực kỳ hào phóng nhưng cũng rất máu lạnh: “Iguchi-kun, nếu cần, chúng ta có thể loại bỏ một số đồng nghiệp không hợp tác của ngươi. Điều này có lợi cho chúng ta.”
Đây là sách lược của Tô Bình Nam. Dùng rất nhiều tiền mở ra cục diện trong thời gian ngắn nhất, sau đó dùng bạo lực để khống chế cục diện.
“MacArthur đã giết 900000 tên ác quỷ, nhưng khi ra đi lại bị cả đất nước còng tay.”
Tô Bình Nam nói với Tô Văn Văn: “Sự sùng bái kẻ mạnh của đất nước này đã khắc sâu vào xương tủy, ngươi hiểu phải làm thế nào mà.”
…
Người nước N đã thiết lập một chỗ đứng vững chắc ở Shinjuku. Bọn hắn hài lòng với lãnh thổ hiện tại của mình. Trong ba năm qua, số người chết vì đấu tranh bằng vũ khí chỉ là một con số nhỏ.
Nhưng vì một nam hài lai, sáu người trong số bọn hắn đã chết. Cái chết bi thảm của bọn hắn khiến mọi người bàng hoàng.
Nợ máu trả bằng máu.
Đây là khẩu hiệu mà người nước N đã thề với thế giới bên ngoài, thậm chí bọn hắn còn dựa theo quy củ thông báo cho đầu lĩnh của mỗi thế lực. Nhưng bọn hắn còn chưa chuẩn bị kỹ càng cho việc trả thù, không ai ngờ đám con lai lại tìm đến cửa.
Đưa ra chiến thư.
Đây là cách khiêu khích xưa cũ, gần như tuyệt tích trong thời đại vật chất ngày nay. Cho nên, hành vi của đám con lai khiến cho thủ lĩnh của người nước N là Nguyễn Chí Minh cảm thấy bị khinh thường.
Người đến có vóc người gầy gò và sắc mặt tái nhợt, nhìn có vẻ không khỏe lắm.
Lâm Thượng Kiến.
Nhân vật thầm lặng này trong nhóm nhỏ do Lưu Kiến Nhất lãnh đạo luôn mang trong mình dòng máu tôn sùng kẻ mạnh.
Cách làm của Tô Văn Văn khiến cho tên gia hỏa giống cô hồn dã quỷ này giống như tìm được ý nghĩa của cuộc sống.
Cho nên, người yếu ớt như hắn lại có can đảm làm công việc đưa chiến thư đầy nguy hiểm.