“Ngươi muốn gặp ta?”
Nhìn thấy Lâm Thượng Kiến, Nguyễn Chí Minh đằng đằng sát khí nói: “Ngươi là loại rác rưởi gì chứ? Ngươi đúng là không biết lễ phép.”
Nhập gia tùy tục.
Người nước N cắm rễ ở Đông Doanh đã lâu, trải qua bao nhiêu năm rèn luyện và nuôi dưỡng, bọn hắn vô cùng coi trọng lễ tiết trên dưới. Cho nên, Nguyễn Chí Minh cho rằng để một tên lưu manh nhỏ bé đến gặp hắn là một sự miệt thị cực lớn đối với hắn.
“Người của các ngươi bị chúng ta giết. Sau 12h khuya, chúng ta sẽ phân định thắng bại trên đường Jumu. Hy vọng thủ lĩnh Nguyễn đừng lỡ hẹn.”
Lâm Thượng Kiến nghiêm túc nói, khom người chín mươi độ hành lễ, hai tay giao chiến thư: “Ta xin nhận lỗi về việc mình không được lễ phép.”
“Ngươi không xứng đưa thứ này cho ta.”
Nguyễn Chí Minh khoát tay ngăn lại đám đàn em đang ngo ngoe muốn động, lạnh lùng nhìn Lâm Thượng Kiến: “Ngươi hãy chặt một ngón tay của mình xem như xin lỗi.”
“Được.”
Lâm Thượng Kiến đứng thẳng nhìn Nguyễn Chí Minh, chậm rãi đưa ngón tay của bàn tay trái vào trong miệng.
“A!”
Với tiếng kêu đau thấu tim của Lâm Thượng Kiến, hắn đã cắn đứt ngón tay của mình.
Máu đỏ sẫm từ ngón tay phun ra. Lâm Thượng Kiến run lên vì đau. Nhưng dù vậy, hắn vẫn tiếp tục cung kính hành lễ, một lần nữa đưa chiến thư cho Nguyễn Chí Minh.
“Thủ lĩnh Nguyễn, đêm nay ta sẽ xuất hiện.”
Hô hấp của Lâm Thượng Kiến trở nên dồn dập: “Ta hy vọng có thể rửa sạch sự sỉ nhục của ngươi đối với ta.”
“Không gặp không về.”
Nguyễn Chí Minh chậm rãi cầm lấy chiến thư đã bị máu tươi dính vào: “Ta sẽ đích thân giết ngươi, ném ngươi cho đám côn trùng trong cống thoát nước.”
Gió thổi báo giông bão sắp đến…
…
Tin tức trong giang hồ lúc nào cũng linh thông.
Gần như chỉ trong vòng vài tiếng, tin tức về việc đám con lai không biết trời cao đất rộng dám khiêu chiến người nước N đã lan truyền khắp toàn bộ cộng đồng Shinjuku.
“Nhàm chán! Lần gửi chiến thư trước là khoảng bảy tám năm trước. Ta nhớ tên gia hỏa ngây thơ Gensan đã bị người ta bắn bể đầu.”
Hattori Jiro, người có thế lực lớn nhất ở Shinjuku, đồng thời là người đứng đầu tổ chức Hattori nói: “Những tên khốn đó đều là những kẻ ngu ngốc, xã hội kiểu gì vẫn còn chơi với những thứ lỗi thời này?”
Khi Hattori nói chuyện, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường thế sự. Theo thời đại tiến lên, ngay cả yakuza của Đông Doanh, những người tán đồng quy củ giang hồ kiểu cũ ngày càng ít.
“Đầu óc của bọn hắn hỏng mất rồi.”
Dương lão đại của hội Thượng Hải cười ngửa tới ngửa lui. Hắn quay sang nhìn đàn em tâm phúc của mình: “Ngươi cảm thấy chúng ta nên xem bọn hắn tử chiến hay là giết bọn hắn?”
Dương lão đại xoa cằm: “Đám người nước N kia đã cướp không ít địa bàn của chúng ta.”
Những tình huống trò chuyện tương tự diễn ra trong từng thế lực. Đây chính là giang hồ.
Mọi người chỉ nói về lợi nhuận, đầy phản bội và giết chóc.
Lúc này, tất cả mọi người đều cho rằng đám con lai kia điên rồi. Ai cũng tin vào năng lực chiến đấu của thủ lĩnh nước N.
Bọn hắn có tâm lý thích xem náo nhiệt hơn, nhưng sau mấy tiếng nữa, tâm lý này sẽ biến mất.
Bởi vì bọn hắn sẽ thấy thế nào là lưu manh thế kỷ mới.
Thật ra Tô Bình Nam khó mà xóa đi đạo nghĩa trong người hắn, cho nên hắn không muốn thỏa hiệp với một xã hội mà sự tính toán và xung đột đã trở thành xu hướng chủ đạo!
Đột phá đòi hỏi dũng khí lớn và đủ trí tuệ.
…
Cuộc sống của ngươi sẽ như thế nào nếu ba của ngươi là một yakuza?
Đây là một vấn đề xã hội rất phổ biến ở Đông Doanh.
Ở Kansai có một câu tục ngữ rất hay, ba là yakuza thì con cũng phải là yakuza.
Mọi người rất sợ yakuza, nhưng cũng khinh thường yakuza. Đây là tâm lý của đại đa số người dân xứ sở hoa anh đào.
Đừng nghĩ rằng trở thành một yakuza là đủ uy phong. Một khi bọn hắn bị bỏ tù hoặc bị giết, vợ con của bọn hắn gần như lập tức trở thành bèo không rễ.
Những người bình thường khó có thể tưởng tượng được những người này khốn khổ như thế nào.
Chán ghét xã hội từ khi sinh ra, có người bị bỏ rơi, có người còn bị giết và bán giác mạc, dường như nơi bọn hắn sinh ra là địa ngục chứ không phải nhân gian.
Tuy nhiên, Hirofumi Kiritani và Kenta Arai lại may mắn sau khi mất ba. Dù đi theo con đường yakuza cũ của ba mình nhưng bọn hắn vẫn lớn lên khỏe mạnh cho đến năm hai mươi tuổi.
Tất cả chỉ vì sự tồn tại của một người.
Koji Kimura.
Vị tướng quân từng thuộc tổ chức hạng hai đã một tay nuôi nấng bọn hắn sau khi nghỉ hưu, cho bọn hắn đủ vật chất để sinh tồn và một số sự chăm sóc nhất định.
Trong mắt Kiritani và Arai, Kimura chính là ba của mình, dù Kimura không còn là nam nhân to lớn khiến nhiều nam hài hư hỏng sợ hãi nhưng bọn hắn vẫn chung thủy theo sát nhau, không bao giờ rời xa.
Cả hai đều biết lý do tại sao Kimura tiên sinh, người đủ năng lực và dũng cảm trong mắt bọn hắn, lại chỉ có thể canh giữ một sân bóng chày đổ nát để tồn tại.
Tất cả chỉ vì một người.
Otomo Sanwa.
Cựu tướng số 1 của hội Sanno. Hung thần này đã dùng dao chém vào mặt Kimura tiên sinh, cũng chính người đó đã tiêu diệt hoàn toàn tổ chức Kimura.
Hai người chỉ đủ điều kiện để có hình xăm trên lưng không biết câu chuyện bên trong trận chiến cấp cao, nhưng điều này không ngăn cản bọn hắn ghét Otomo Sanwa.
Hai người bọn hắn có một ước mơ, đó là một ngày nào đó sẽ giúp Kimura tiên sinh sáng lập gia tộc của mình, để tấm biển của tổ chức Kimura có thể được treo trên một tòa nhà văn phòng nào đó ở Kyoto.