Lúc này, những chiếc mô tô gầm rú đã lao tới trước mặt Nguyễn Chí Minh. Vũ khí giết người trong tay những người đi xe khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng.
Những con dao găm quân đội của Hạ quốc phát ra ánh sáng lạnh lẽo được hàn vào ống thép dài hai mét, thậm chí còn có một vài nam nhân cường tráng cầm loại máy cắt khổng lồ mà chỉ nhà máy giấy mới có!
Bọn hắn gầm lên như những bóng ma, bắt đầu một cuộc tàn sát một chiều.
Một con dao găm quân sự đâm xuyên qua cổ Nguyễn Chí Minh đang cố gắng vung dao.
Lực va chạm cực lớn thậm chí còn khiến cơ thể cường tráng của hắn bay lên không trung rồi rơi xuống đất. Sau khi Nguyễn Chí Minh ngã xuống đất, cảnh tượng cuối cùng còn lại trên đời là một tên lưu manh đang vung dao chém về phía mình.
“Xong, hết thảy xong rồi.”
Đây là suy nghĩ cuối cùng của hắn.
Tất cả người nước N còn lại cuối cùng đã hiểu ra một sự thật: phải chạy thôi!
Nhưng đám người xuyên thủng đội hình của bọn hắn đã quay đầu xe, bắt đầu một cuộc tấn công khác.
Sau hai lần tấn công, ngoại trừ tiếng lách tách của cơn mưa nặng hạt đập vào những biển hiệu thắp sáng bên đường thì không còn âm thanh nào khác, kể cả tiếng xe hay tiếng kêu thảm.
Người nước N đã không còn phát ra được âm thanh nào nữa. Còn đám con lai thì sợ đến choáng váng.
Đây mới là giết chóc.
…
Tô Văn Văn đốt một điếu xì gà, từ trên cao nhìn xuống Lưu Kiến Nhất: “Bị dọa à?”
Lưu Kiến Nhất há miệng định nói điều gì đó nhưng cổ họng khô khốc như một lữ khách đã đi qua sa mạc Taklamakan trong nhiều ngày, không còn chút sức lực nào trong cơ thể.
“Các ngươi có thể chống đỡ được hai phút. Cho nên, các ngươi đã thông qua bài kiểm tra.”
Toàn thân Tô Văn Văn được bao phủ bởi màu đỏ sẫm, máu sền sệt được nước mưa gột rửa.
Đùng!
Một tia sét cực lớn xẹt qua.
Không chỉ đám người Lưu Kiến Nhất, ngay cả gián điệp từ các lực lượng khác ẩn náu trong izakaya bên đường đều nhìn thấy hình xăm trên toàn bộ cơ thể nam nhân dường như trở nên sống động.
“Ma Vương tầng trời thứ sáu.”
Không biết ai đã lẩm bẩm một câu.
Cũng chính trong trận chiến này, Tô Văn Văn đã được gọi bằng cái tên Ma Vương.
Tô Văn Văn nhìn Hoàng Hải Long bên cạnh: “Nam nhân sinh ra trong trời đất này, cho dù da ngựa bọc thây thì thế nào?”
Nói đúng ra, từ da ngựa bọc thây không phù hợp ở đây. Nhưng trình độ văn hóa của đám người Hoàng Hải Long không cao, nghe xong chỉ cười ha hả.
Nụ cười của Hoàng Hải Long tràn ngập thỏa mãn.
Lần này sử dụng xe máy để tấn công là chủ ý của hắn. Hơn một nửa số người thực hiện là những người lính đã nghỉ hưu từ lữ đoàn phòng thủ Lâm Hải.
Tuy rằng tên gọi của lữ đoàn Lâm Hải có chút đơn giản nhưng phải công nhận những người này đều là lính tinh nhuệ bảo vệ quốc gia. Cho dù cái tên không có phong cách phương Tây như biệt kích Navy Seal, nhưng trong thực chiến, tên có tây hay không chẳng có liên quan.
Tô Bình Nam đã đổ rất nhiều công sức vào những người này.
Từ lúc Thủy sản Cẩm Tú được thành lập, Tô Bình Nam đã thèm muốn những thành viên lực lượng đặc biệt của lữ đoàn phòng thủ duyên hải.
Lực chấp hành của tập đoàn Cẩm Tú cực kỳ kinh người. Từ Trang Tử Cường đến Tô Văn Văn, và bây giờ là Trương Hoa, biệt danh Nhị Long Vương đã đổi đến ba người.
Bất kể sự khác biệt trong cách làm việc của ba người, điểm duy nhất không đổi chính là sức hiệu triệu của bọn hắn.
Giàu có là một vũ khí rất hữu ích.
Đãi ngộ của Hạ quốc đối với quân nhân hiện tại không phải là chế độ lương bổng như sau này mà là một hình thức tiếp tế.
Phụ cấp cho những người lính tinh nhuệ rất cao, có thể nói là gấp rưỡi người lính bình thường. Nhưng nếu nói ra số tiền, có thể rất nhiều người không dám tin, chỉ có năm mươi tệ.
Đây là khoản trợ cấp một tháng của bọn hắn. Rất nhiều người trong Lữ đoàn Lâm Hải là người nông thôn, có thể nói rằng giải ngũ đồng nghĩa với thất nghiệp. Có thể tưởng tượng những người đó đã bị ảnh hưởng như thế nào bởi tập đoàn Cẩm Tú.
Không phải ai cũng nguyện ý nghèo hèn bình thường, cũng không phải ai cũng ngoan ngoãn từ trong xương tủy.
Vì thế, bọn hắn đã bị Cẩm Tú thu hút.
Giết chóc hôm nay hoàn toàn khơi dậy bạo lực trong lòng những người này!
“Kết thúc công việc đi.”
Tô Văn Văn nhìn thoáng qua các izakaya với ánh đèn yếu ớt xung quanh, nheo mắt lên tiếng.
Tiền bạc và bạo lực giống như anh em sinh đôi.
Khi bạo lực kết thúc, đồng tiền bắt đầu phát huy sức mạnh của nó.
…
Trong bóng đêm, đám người Tô Văn Văn đã cho thấy huấn luyện nghiêm chỉnh là gì.
Một câu kết thúc công việc của Tô Văn Văn, tất cả mọi người giống như thủy triều rút lui sạch sẽ. Trong con ngõ nhỏ u ám chỉ còn lại thi thể bị nước mưa cọ rửa.
Nước mưa bắn trúng thi thể đều có màu đỏ sẫm, khiến người nhìn có chút kinh hãi.
Lý Tiểu Mục hai chân run như cái sàng đi giữa bọn hắn, nhưng vẻ mặt vẫn kiêu hãnh. Hắn đã từng sinh sống ở khu phố này nhưng lại bị người nước N làm nhục.
Bây giờ hắn có sự tự tin mà trước đây hắn chưa từng có. Bởi vì Lý Tiểu Mục biết nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hắn sẽ quản lý con đường này.
Đặt cược đúng.
Xét về suy nghĩ thực sự trong lòng, Lý Tiểu Mục ban đầu quyết định hợp tác vì sợ hãi. Nhưng thông qua một loạt động tác của Tô Văn Văn gần đây, hắn đột nhiên phát hiện mình hình như đã trèo lên cây cao chót vót!