Lý Tiểu Mục gõ cửa izakaya đầu tiên.
Bởi vì hắn là địa đầu xà, cho nên rất nhiều nữ nhân trong izakaya đều quen biết người trẻ tuổi nhìn có chút hào hoa phong nhã này.
Mấy phút sau, cửa được mở ra.
“Sachiko phu nhân, về sau nơi này không còn thuộc về người nước N nữa. Ta sẽ tiếp quản lại nơi này.”
Lý Tiểu Mục cúi đầu, giọng điệu vô cùng khách sáo: “Về phần phí bảo kê, ta sẽ giảm 50%. Hơn nữa ta còn chịu trách nhiệm về tất cả sự an toàn của ngươi và cửa hàng.”
Sachiko ngơ ngác gật đầu, ánh mắt không dám tin.
Kabukicho ngư long hỗn tạp đã khiến nơi này thường xuyên xảy ra rắc rối. Thành ra phí bảo kê rất cao.
“Đương nhiên, đồ uống và thuốc lá cần thiết ở đây cũng sẽ được chúng ta cung cấp đầy đủ.”
Sachiko há hốc mồm, cuối cùng vẫn gật đầu.
Nữ nhân không thể, cũng không dám phản bác. Vừa rồi nàng yên lặng quan sát cuộc chiến, sau đó thậm chí không dám mở mắt.
Không gì có thể khiến mọi người khuất phục hơn bạo lực.
“Đừng lo lắng, hàng hóa của chúng ta sẽ làm ngươi ngạc nhiên cả về chất lượng và giá cả.”
Lý Tiểu Mục vẫn khom người như cũ.
Những gì hắn nói đều là sự thật, dựa vào mạng lưới vận chuyển khổng lồ do tập đoàn Cẩm Tú tạo dựng, bất luận Cảng thành hay những người uống rượu ở khu vực khác đều có thể tự do đến Đông Doanh.
Lợi nhuận khổng lồ chứa trong đó đủ để Tô Văn Văn ăn bồn đầy bát.
Lý Tiểu Mục rời đi rất nhanh, bởi vì hắn còn phải đến thông báo cho cửa hàng tiếp theo. Khi hắn rời đi, trước sự ngạc nhiên của Sachiko, hắn đã để lại phí dọn dẹp.
Những tờ tiền dày cộp được đựng trong phong bì. Sachiko nhìn thoáng qua cũng biết số tiền này nhất định rất nhiều. Nàng định từ chối nhưng lại bị hai hán tử đằng sau Lý Tiểu Mục nhìn chằm chằm.
Cả đời Sachiko không quên được ánh mắt này, vừa hung tàn lại lạnh lùng. Đối phương nhìn nàng giống như heo chó chờ giết.
Phí dọn dẹp còn không phải là phí bịt miệng sao?
Vũ lực hoàn toàn đáng kinh ngạc, lời hứa về hàng hóa giá rẻ cộng với tiền mặt, cách tiếp cận từ ba hướng này gần như đã cho phép tổ chức Cẩm Tú do Tô Văn Văn thành lập giành được lãnh thổ của người nước N trong thời gian ngắn nhất.
Không hề có gợn sóng.
…
Không có vấn đề gì xảy ra vào ban đêm, sáng ra mặt trời vẫn mọc như bình thường.
Khi mặt trời thiêu đốt leo cao, Kabukicho chính thức mở ra một ngày mới. Mọi người đều bận rộn chuẩn bị cho màn đêm buông xuống.
Nhưng ở Kabukicho, có gần 600 nghìn người hành nghề, bao gồm các nhóm tam giáo cửu lưu đang lặng lẽ bàn tán một sự kiện.
Người nước N tiêu rồi.
Những kẻ sát nhân có nước da ngăm đen và thường rút dao chém nhau nếu không vừa ý đã bị một nhóm người bí ẩn tàn sát. Theo tin tức tại hiện trường, thủ đoạn của những người này còn tàn nhẫn và đáng sợ hơn!
Vũ nữ, thiếu gia và mấy bà cô đều nói về việc những kẻ săn mồi này tàn ác như thế nào, nhưng một số ông chủ thực sự ở Shinjuku lại trở nên nghiêm túc lạ thường.
Vì sao cảnh sát lại ngoảnh mặt làm ngơ?
Tại sao tin tức lại khác sự thật một trời một vực như vậy?
Liệu những người này có tiếp tục bành trướng lãnh thổ sau khi ăn thịt người nước N?
Dù sao những tên gia hỏa tự xưng tổ chức Cẩm Tú đã thể hiện sự hung hãn và vốn liếng khiến mọi người có chút sợ hãi!
Cao lão đại đảo Mỹ Lệ là người mất kiên nhẫn đầu tiên. Là hàng xóm của người nước N, hắn có một dự cảm không tốt.
Hắn rất có thể sẽ là người nước N kế tiếp.
“Mau chuẩn bị quà, giúp ta hẹn với Đại Lãng tiên sinh của tổ chức Watanabe.”
Cao lão đại thấy mí mắt phải của mình giật giật, lập tức đưa ra lựa chọn.
…
Kinh hoàng không kém là Iguchi.
Sau khi nhận được tin tức, hắn lập tức mang theo trợ lý Tiểu Kim đến con phố dài đã trở nên cực kỳ sạch sẽ và ngăn nắp. Quán bar, izakaya, tiệm mát xa… những người phục vụ bận rộn với gương mặt không có bất kỳ biểu hiện nào khác lạ đang tươi cười đón khách.
“Sếp, hình như không có vấn đề gì cả.”
Tiểu Kim là tâm phúc của Iguchi, cho nên hắn rất ít khi sử dụng kính ngữ khi hai người ở cùng nhau. Hắn hoài nghi hỏi: “Có vẻ như không có chuyện gì xảy ra ở đây.”
Iguchi nhìn đám đông với vẻ mặt bình thường xung quanh mình, chắc chắn nói: “Chính là chỗ này.”
“Vì sao?”
Trợ lý Tiểu Kim thể hiện vai phụ của mình một cách hợp lý.
“Thi thể đâu? Chúng không phải bãi nôn trong góc được nước mưa dọn sạch. Dọn dẹp quá sạch sẽ rồi.”
Iguchi vỗ vai Tiểu Kim: “Số tiền mà ta đưa cho ngươi có thể tiêu một cách bí mật.”
Iguchi lạnh lùng nói: “Chúng ta đã làm việc với nhau mấy chục năm. Bây giờ chúng ta phải thay đổi cách sống. Đám gia hỏa đó đáng để chúng ta đặt cược.”
Hai người rời đi không một tiếng động, không có bất kỳ xáo trộn nào.
…
Kabukicho đã bình yên trở lại sau trận giết chóc này. Tổ chức Cẩm Tú khiến tất cả mọi người căng thẳng dường như rất an phận.
Bọn hắn thậm chí còn không đặt chân ra ngoài góc Tây Nam. Sau hai ngày, mục tiêu lớn duy nhất của bọn hắn là nỗ lực mua lại một tòa nhà thông qua các kênh hợp pháp!
Giá mua 600 triệu yên khiến nhiều người phải há hốc mồm.
“Hãy tận dụng cơ hội để nói chuyện với những người này.”
Lão Trần bang Đông Bắc là người đầu tiên biểu đạt thiện ý với tổ chức Cẩm Tú.
Một tổ chức tuy tàn ác nhưng không quá đáng sợ, dù sao mọi người đều sống trong bóng tối, người lương thiện không nhiều.
Nhưng một tổ chức có thể tùy tiện chi trả số tiền lớn như vậy lại là chuyện hoàn toàn khác, bởi vì điều đó chứng tỏ bọn hắn có thực lực tuyệt đối đáng sợ!
Trên đời này không thiếu người thông minh.
Đáng tiếc là vào thời điểm này, không ai có thể ngờ rằng tham vọng vượt sông của những con mãnh long vùng khác lại lớn đến như vậy.