Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2004 - Chương 2004. Đuổi Khách

Chương 2004. Đuổi khách
Chương 2004. Đuổi khách

Sau khi chiếm địa bàn của người nước N bằng phương pháp khiến mọi người chấn động, mãnh long tổ chức Cẩm Tú đã làm cho tất cả các thế lực chú ý.

Nhiều người lo lắng những kẻ giết người này sẽ tiếp tục mở rộng một cách điên cuồng, thậm chí nhiều tổ chức đã có kế hoạch hợp nhất.

Nhưng vào lúc này, đội ngũ Cẩm Tú đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Sự yên tĩnh khiến người ta run sợ.

Nhìn bề ngoài, những người này có vẻ bằng lòng với địa bàn của người nước N, thậm chí ít người thấy bọn hắn xuất hiện.

Xuất đầu lộ diện hầu như chỉ có Lý Tiểu Mục và đám con lai, có vẻ như kế hoạch duy nhất của những kẻ này là mua tòa nhà cao nhất ở góc Tây Nam Shinjuku.

Bọn hắn rất hào phóng. Mục tiêu chính là hội quán Kurebayashi đã tồn tại nhiều năm.

Đám tam giáo cửu lưu không ai biết vì sao những người này lại đầu tư quá nhiều tiền vào một thứ có tỷ suất sinh lời chậm như vậy.

Tất cả các băng đảng không nghĩ về lâu dài.

Bọn hắn không biết và không thể hiểu tầm nhìn chiến lược của Cẩm Tú.

Việc có một trụ sở mang tính biểu tượng có thể tăng cường sự gắn kết và kiểm soát các đỉnh cao chỉ huy ở góc Tây Nam để tổ Cẩm Tú bén rễ quan trọng biết bao.

Có thể nói, với những người lính ưu tú đã xuất ngũ của lữ đoàn Lâm Hải, chỉ cần bọn hắn có được đỉnh cao chỉ huy này, tất cả những người ở Shinjuku gộp lại cũng không thể lay chuyển được sự tồn tại của tổ chức Cẩm Tú. Tòa nhà này có ba chủ sở hữu. Dưới sức mạnh của đồng tiền, quá trình mua lại rất nhanh, diễn ra suôn sẻ. Cho đến tầng trên cùng, tổ chức Cẩm Tú gặp phải sự phản kháng. Tài sản ở tầng trên cùng thuộc về một lão đầu tử. Lý do hắn từ chối không phải vì tiền, mà là mà là vì thân phận người Hạ quốc của đám người Tô Văn Văn.

Lão đầu tử căm ghét người Hạ quốc đến tận xương tủy. Tâm lý kỳ thị khiến hắn lắc đầu khi đối mặt với mức giá cao gấp ba lần giá thị trường.

“Kishida tiên sinh, chúng ta đã thể hiện đủ thành ý, xin ngươi cho chúng ta một lý do từ chối.”

Lý Tiểu Mục gần như bó tay.

Điều kiện có thể đưa ra thì cũng đã đưa ra gần hết. Lý Tiểu Mục nhớ đến diện mạo như ma thần của Tô Văn Văn, trán không ngừng rịn ra mồ hôi lạnh.

Lý Tiểu Mục vì có thể đạt thành mục đích, biểu hiện của hắn càng thêm khiêm tốn. Điều này khiến cho lão đầu tử có một ảo giácl là những người kia giống như heo chó mấy chục năm trước.

“Bất luận các ngươi trả bao nhiêu tiền ta cũng không bán.”

Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của Kishida Binbu đầy kiêu ngạo.

“Nhà của ta nhiều năm rồi không cho người Hạ quốc thuê, bởi vì con lợn Hạ quốc các ngươi không thích hợp ở trên mảnh đất này.”

Những lời này vừa nói ra, Lý Tiểu Mục đã sinh sống ở Đông Doanh nhiều năm biết ngay mình gặp phải loại người nào.

Những người theo chủ nghĩa dân tộc. Ở xứ sở hoa anh đào này, bọn hắn cúi đầu khúm núm trước nước Mỹ, nhưng sự căm ghét của bọn hắn đối với Hạ quốc lại không cách nào thuyết phục.

Lý Tiểu Mục đứng dậy, trong mắt bắt đầu có sự tự tin thuộc về tổ chức Cẩm Tú: “Tiên sinh, có mấy lời không thể nói loạn.”

Hắn rất thông minh. Mặc dù hắn gia nhập Cẩm Tú không lâu, nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng thái độ của đám người tàn ác đó đối với người Đông Doanh.

Hắn vừa nói xong, có thể nói tuổi thọ của lão nhân này đã tiến vào đếm ngược.

“Biến ra ngoài.”

Kishida rất không hài lòng với cách Lý Tiểu Mục nhìn mình, cho nên hắn đã ra lệnh đuổi khách.

Tô Văn Văn nhận được tin tức khi đang xem số liệu.

Có một nhóm người mà lão đại Tô Bình Nam đặc biệt yêu cầu mọi người chú ý ở Đông Doanh.

Người bị bỏ rơi.

Sau khi Nhật Bản và Hạ quốc bình thường hóa quan hệ ngoại giao vào năm 1976, một lượng lớn các hoạt động Hoa kiều hồi hương Nhật Bản bắt đầu được đưa vào chương trình nghị sự.

Trong hai thập kỷ qua, gần 180 nghìn Hoa kiều Nhật Bản đã được trở về Nhật Bản. Con số này chỉ là người gốc Nhật, không tính con lai.

Mặc dù những người này, bao gồm cả con cháu của bọn hắn được chính phủ cấp quốc tịch Đông Doanh và thường trú, nhưng thực tế những người này sống rất khốn khổ.

Trong nhiều trường hợp, sự công nhận của chính phủ không có nghĩa là sự chấp nhận và tán thành của xã hội.

Qua nhiều năm sống ở Hạ quốc, những người này hoàn toàn không phù hợp với xã hội Đông Doanh về thói quen sinh hoạt, tư tưởng và thậm chí cả ngôn ngữ.

Không hiểu lẫn nhau gây khó khăn cho những người này. Đại đa số bọn hắn chỉ có thể sống nhờ vào sự trợ cấp của chính phủ.

Có thể nói rằng bọn hắn đã hoàn toàn bị xã hội chính thống phớt lờ.

Không ai quan tâm đến sự sống chết của bọn hắn, nhiều phương tiện truyền thông thậm chí còn đăng tải một số bài báo khá xúc phạm.

Con rệp!

Đối với những người Nhật này và con cháu của bọn hắn, thực ra từ "con rệp" được dùng để miêu tả bọn hắn. Quan điểm chung cho rằng bọn hắn là những kẻ nên chết sớm ngoài đường.

Lòng trắc ẩn và sự cảm thông làm cho những người này rất đoàn kết, nhưng vì không có ai đứng ra nói nên những tổ chức này rất phân tán.

Đây chính là cơ hội lớn mạnh của Cẩm Tú.

Tô Văn Văn khép tài liệu lại, lắng nghe Lý Tiểu Mục thuật lại mọi chuyện, sau đó hắn lạnh lùng nói với đối phương.

“Ta biết rồi, ta sẽ tìm người xử lý.”

Tô Văn Văn với cái đầu trọc nở nụ cười có chút kinh khủng: “Nhớ kỹ một điều, lần sau nếu có người nói ra hai chữ này với ngươi mà ngươi vẫn không có phản ứng, ta sẽ vặn gãy cổ ngươi.”

Lý Tiểu Mục khom người.

Mặc dù lời nói của lão đại Tô đầy ngang ngược nhưng mang lại cho hắn cảm giác được tán đồng mà hắn chưa từng có trước đây.

Trong những năm tháng bị tẩy chay và bắt nạt, người trẻ tuổi có vẻ trầm tính này đã tích lũy quá nhiều bất bình và thù địch.

Hết chương 2004.
Bình Luận (0)
Comment