“Nếu đại ca cho phép, ta có thể đi làm ngay.”
Lý Tiểu Mục ngẩng đầu nhìn Tô Văn Văn: “Ta sẽ rửa sạch sự sỉ nhục này.”
“Thân phận của ngươi quá mẫn cảm.”
Tô Văn Văn lắc đầu: “Lão già này thân phận khác với những người nước N. Hắn có địa vị xã hội nhất định. Điều này cũng là lý do vì sao hắn không sợ.” Nam nhân nhìn xuống tư liệu vừa mới đóng lại, nụ cười đầy thâm ý.
“Ta biết nên để cho ai đi làm chuyện này.”
Từ ngày Quốc tế Cẩm Tú được thành lập, Tô Văn Văn đã biết rõ mình nhất định phải thay đổi.
Hắn không còn là một binh sĩ chỉ phụ trách xông pha chiến đấu sau lưng Tô Bình Nam, hắn nhất định phải có sự khôn ngoan và nhẫn nại của một cấp trên!
…
Tô Văn Văn đang cần gấp các lực lượng địa phương gia nhập đã để mắt đến tổ chức Nộ La Quyền.
Tô Văn Văn không phải Tô Bình Nam, cho nên hắn không biết tổ chức bao gồm mười hai đứa trẻ mồ côi này rất nổi tiếng ở Đông Doanh kiếp trước. Nó được gọi là nhóm bạo lực nhất. Hơn nữa, dựa theo quỹ tích ban đầu, liên minh Quan Đông với xương sống là tổ chức này đã khiến cho toàn bộ giới yakuza Đông Doanh phải sợ run.
Điều đáng nói là những kẻ này luôn giương cao lá cờ đỏ của Hạ quốc, trên đó nổi bật nhất là ba chữ Hán Nộ La Quyền.
Sự tồn tại và thành phần của tổ chức này thậm chí còn ảnh hưởng đến thị thực do xứ sở hoa anh đào cấp cho vùng Đông Bắc Hạ quốc, điều này cho thấy tầm ảnh hưởng to lớn của nó.
Nhưng lúc này sức mạnh của Nộ La Quyền vẫn chưa phát triển đến mức sẽ tấn công cảnh sát trong tương lai.
Tổ chức của bọn hắn hoạt động vô cùng lỏng lẻo, phần lớn thành viên trong tổ chức vẫn đang cố lấp đầy cái bụng. Cho dù một số tổ chức nhỏ có con đường kiếm tiền riêng nhưng chẳng qua cũng chỉ ăn cướp mà thôi.
Có thể nói hoàn toàn không có thành tựu.
Một số người được định sẵn để trở thành những tồn tại chói mắt.
Người đầu tiên được Tô Văn Văn chọn trúng là Uông Nam.
Trong một thời không khác Uông Nam không ai không biết, nhưng hiện tại hắn chỉ là một thiếu niên hư hỏng vừa mới tốt nghiệp phổ thông một trường bình thường.
Uông Nam có ông bà đều là những trí thức cấp cao của đế quốc Manchukuo đã sống một cuộc sống rất thoải mái trước mười bốn tuổi.
Một cậu bé ở độ tuổi này không có sự theo đuổi về cuộc sống vật chất. Có thể nói nếu ba của hắn không quá hâm mộ cuộc sống ở đất nước hoa anh đào, quỹ đạo cuộc đời của Uông Nam sẽ không tăm tối và đẫm máu như vậy.
Ba của Uông Nam biết được chính sách trao trả, vì vậy hắn đã kết hôn với một nữ nhân Nhật Bản muốn trở về nước với cái giá là vé máy bay. Hai người đã ăn nhịp với nhau.
Nói cách khác, Uông Nam là người Hạ quốc có quốc tịch Đông Doanh. Hắn không có chút cảm giác đồng nhất nào với Đông Doanh về mặt huyết thống hay khái niệm.
Kyoto không phải là thiên đường.
Mặc dù ở đây sạch sẽ hơn và có nhiều tòa nhà cao tầng hơn, nhưng đối với Uông Nam, nơi này giống địa ngục hơn.
Những tháng ngày đầy ức hiếp và đói khát đã biến hắn từ một thiếu niên vui vẻ trở thành một thanh niên có phần nham hiểm.
Đông Doanh đã mắc một sai lầm rất lớn trong việc đối phó với những hậu duệ này. Bọn hắn không nên xếp những hậu duệ đó vào cùng một trường. Điều này đã tạo cơ hội cho những người này thành lập một nhóm. Trường trung học Kasai có ba mươi lăm đứa trẻ mồ côi có cùng hoàn cảnh với hắn. Bởi vì không phục, mặc dù Uông Nam thường xuyên bị đánh gần chết nhưng hắn vẫn đánh ra được uy vọng của mình.
Điều này cũng khiến những thiếu niên này đi theo hắn mọi lúc.
Dần dần, những thanh niên đó đã tạo ra được thành tựu nhờ sự tức giận và tàn nhẫn của mình.
Nhưng cái giá phải trả là trong một lần đánh nhau, có hai người ngoài ý muốn vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười chín.
Những người chết bị đốt cháy như một con chó hoang và bị bỏ mặc.
Câu trả lời chính thức là 50.000 yên tiền bồi thường từ trường học và giám định tai nạn.
Không phải ai cũng sẵn sàng chịu đựng loại chuyện này. Hai mươi trong số ba mươi lăm người bỏ cuộc vì sợ hãi. Bọn hắn thà bị bắt nạt còn hơn đứng thẳng và đối mặt với cái chết.
Chỉ còn lại mười hai thiếu niên, bọn hắn càng ngày càng dữ tợn, bởi vì chỉ có làm cho người khác khiếp sợ sự tàn ác của mình mới bù đắp được nhược điểm về số lượng.
Đương nhiên, bọn hắn cũng đã trở thành trụ cột của rất nhiều cô nhi, tuy đã tốt nghiệp nhưng số điện thoại ký túc xá của trường trung học cơ sở Kasai đã trở thành cọng rơm cứu mạng của mọi người.
…
Khi Tô Văn Văn tìm Uông Nam, Uông Nam và những người khác bởi vì một sự kiện đột phát mà thay đổi quy củ cuộc sống của mình.
Sự việc không phức tạp.
Đó là một vài thanh thiếu niên gốc Hạ quốc bị bắt nạt ở một ngôi trường khác cách trường trung học Kasai bốn tiếng.
Nhưng lần này sự bắt nạt tàn nhẫn đến bất ngờ.
Một số thanh thiếu niên bị đánh đập và quỳ xuống cầu xin lòng thương xót trong suốt sáu tiếng. Một trong số bọn hắn đã bị kéo bằng một thứ giống như dây xích chó bò quanh sân chơi!
Uông Nam vô cùng tức giận khi biết toàn bộ quá trình, vì vậy hắn đã phát động một chiến dịch trả thù có tên là Trường Chinh.
Tên của hoạt động này nghe rất kêu nhưng trên thực tế, lý do thật sự khiến người ta thổn thức không thôi.
Khoảng cách ba bốn tiếng đi ô tô không gần, chi phí đi lại bằng ô tô đối với những người như Uông Nam có thể nói là cao ngất ngưởng.
Vì vậy, bọn hắn chỉ có thể đi bộ với một số thực phẩm lấy trộm từ nhà.