11h khuya.
Khi những người trẻ tuổi này cầm cờ và thở hổn hển đến nơi, sắc trời đã tối hẳn.
Nhìn thấy từng cái miệng khô khốc, thậm chí yếu ớt vì đói của đám người Uông Nam, những đứa trẻ mồ côi bị bắt nạt đều khóc rống lên.
Bọn hắn không khóc khi quỳ xuống, bọn hắn không khóc khi bị xích như chó.
Bây giờ, người nào cũng khóc rống.
“Đứng lên, chúng ta đi đòi lại công bằng.”
Uông Nam nói với những kẻ đang khóc, chỉ vào một trong số bọn hắn và giận dữ hét lên: “Bây giờ ngươi đi gọi điện thoại, bảo đám khốn đó đến gặp ta.”
Những người đứng phía sau Uông Nam vẫn im lặng một cách ngột ngạt, trong khi thân tín của Uông Nam là Trần Thanh thả cái bao trên người xuống, bắt đầu chia vũ khí.
Hung khí là một con dao dài có hình thù rất kỳ lạ.
Lưng thẳng, lưỡi dao nhô cao, có những vòng cung và vòng bảo vệ cực kỳ phóng đại.
Trong lịch sử của Hạ quốc, con dao dài này có một cái tên rất hay.
Dao Thanh Long.
Có lẽ cánh bướm Tô Văn Văn đã vỗ, khiến cho vũ khí giết người nổi tiếng ở Đông Doanh xuất hiện sớm hơn ba năm so với thời không khác.
…
Gió thổi mạnh, quần của mười hai thanh niên kêu phần phật, kết hợp với con dao Thanh Long có hình dáng độc đáo, trông giống như một bức tranh biếm họa màu đen bị đóng băng.
Thanh thiếu niên du côn ở đảo quốc thích mặc loại quần ống rộng, bởi bọn hắn cho rằng loại quần này sẽ khiến dáng người của bọn hắn thêm thanh mảnh khi kết hợp với áo khoác đen.
Những người như Uông Nam không có thời gian và tiền bạc để mua loại quần này, sở dĩ bọn hắn ăn mặc như vậy là vì đây đều là chiến lợi phẩm!
Cổng trường càng ngày càng nhiều người vây xem, trong mắt không ít người hiện lên sự tò mò cùng ghen tị.
Văn hóa của đảo quốc khiến rất nhiều thanh thiếu niên không có sức chống cự đối với những thứ này. Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến sau này ở Nộ La Quyền có rất nhiều người Đông Doanh sinh trưởng tại địa phương.
“Nam ca, bọn hắn nói rất nhanh sẽ đến.”
Một thiếu niên phụ trách gọi điện thoại thở hổn hển trở về, trên mặt không che giấu được vẻ lo lắng: “Nhưng lần này bọn hắn tới rất nhiều người.”
“Nếu ai trong số các ngươi học giỏi thì xéo đi cho ta. Những người còn lại cùng với ta đánh đám khốn đó.”
Ánh mắt Uông Nam sắc bén nhìn đám cô nhi tập trung: “Chỉ cần chúng ta đủ mạnh, bọn hắn sẽ không có gan đánh với chúng ta.”
Dù đã ở đây nhiều năm nhưng phương ngữ Đông Bắc của hắn vẫn rất chuẩn.
Không ai động đậy.
Nhiều năm bị bắt nạt khiến những đứa trẻ mồ côi trở nên vô cùng đoàn kết. Chúng đã hoàn toàn mất đi ý thức tán đồng dù là nhỏ nhất đối với đất nước và xã hội này.
Bọn hắn chỉ suy nghĩ làm thế nào để trả thù.
“Phát vũ khí cho bọn hắn.”
Ở tuổi của Uông Nam, hắn không nghĩ nhiều như vậy. Thấy không có ai động đậy, hắn cũng không hỏi thêm nữa mà quay sang gật đầu với Trần Thanh.
Dao Thanh Long rất tốn kém để sản xuất và thứ mà Trần Thanh đang phát bây giờ đều là chiến lợi phẩm mà bọn hắn có được sau mấy năm đánh nhau.
Dao bướm, dao bấm, gậy bóng chày đều là những loại vũ khí giết người, thoạt nhìn có vẻ có rất nhiều thứ đẹp mắt.
“Ta có thể đi sao?”
Một giọng nói rụt rè vang lên, lập tức ánh mắt nhìn chủ nhân của giọng nói đó chuyển sang khinh thường.
Bởi vì người nói ra câu này chính là Trương Trí Hòa bị buộc dây xích chó quanh cổ.
“Cút đi.”
Uông Nam quát bảo những người khác ngừng chửi rủa và ngo ngoe muốn động, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương rồi xua tay một cách chán ghét.
Trương Trí Hòa khóc lóc rời đi.
Hắn thật sự sợ hãi. Hắn không ngờ hắn không thể dựa vào những người đó báo thù cho mình. Thì ra hắn còn phải cầm vũ khí đi liều mạng.
…
“Chúng sinh chỉ là trâu ngựa. Đây chẳng qua chỉ là một con trâu đã bị thiến.”
Tô Văn Văn đang quan sát mọi thứ trên chiếc xe Mercedes-Benz ở một góc, đột nhiên nói một điều gì đó khiến Hoàng Hải Long không thể hiểu được.
“Giám đốc Tô?”
Trình độ văn hóa của cựu huấn luyện viên lữ đoàn Lâm Hải rõ ràng kém xa trình độ chiến thuật của hắn. Hắn nghi hoặc lên tiếng.
“Khi còn bé, ta là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn.”
Tô Văn Văn đột nhiên có chút xúc động, chỉ vào bóng lưng cậu bé đang khóc qua cửa sổ xe: “Cũng giống như hắn, mỗi ngày đều bị bắt nạt, chỉ là không khổ bằng hắn thôi.”
Hoàng Hải Long thức thời không chen vào.
Mặc dù địa vị của hắn ở Quốc tế Cẩm Tú không thấp, nhưng hắn cũng chỉ được gặp Tô Bình Nam hai lần. Ấn tượng duy nhất của hắn là sự thâm trầm, mạnh mẽ và đáng sợ của đối phương.
Với tư cách là đội trưởng của lực lượng đặc biệt, nam nhân dám đối mặt với mưa bom bão đạn lại cực kỳ e ngại Tô Bình Nam. Điều này cho thấy sự phát triển của Cẩm Tú đã thay đổi nam nhân đó như thế nào trong những năm qua.
Cho nên khi dính líu đến chủ đề Tô Bình Nam, trước tiên cứ im lặng là lựa chọn thông minh nhất.
Tô Văn Văn không biết Hoàng Hải Long đang nghĩ gì, tiếp tục kể về quá khứ.
“Nam ca dẫn ta đi giết một con trâu.”
Ánh mắt Tô Văn Văn có chút hoài niệm: “Lúc đó hắn nói với ta một câu. Nếu như sống như trâu ngựa, vậy hắn sẽ không lựa chọn sống tiếp.”
Tô Văn Văn đốt điếu xì gà, lắc đầu thở dài: “Trước đó ta nghe không hiểu, nhưng bây giờ ta đã hiểu.”
…
Quay trở lại thời gian Tô Bình Nam ở thôn Tô Gia.
Trâu thiến là gì?
Nói trắng ra là con trâu bị thiến mà thôi. Bình thường thiến trâu có hai loại.
Một loại là trâu bình thường.
Đơn giản, dùng dao chặt đứt. Sau khi hoàn thành, loại trâu này sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Loại trâu còn lại trời sinh tính tình hung bạo, không tuân theo kỷ luật. Làm sao thiến loại trâu này?
Thuật Chùy Phiến.
Bắt đầu bằng cách cắt phần đó bằng một con dao, sau đó lấy hai viên tinh hoàn ra, rồi dùng búa nện nát. Từ đó về sau, con trâu này cả đời chỉ biết làm hai chuyện, ăn cỏ và làm việc. Thậm chí đến khi giết cũng không cần buộc chặt.