Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2007 - Chương 2007. Xung Đột Phát Sinh

Chương 2007. Xung đột phát sinh
Chương 2007. Xung đột phát sinh

Khi giết trâu, Tô Bình Nam vẫn còn là thiếu niên.

Trước khi giết con trâu, Tô Bình Nam chỉ là một thiếu niên nghịch ngợm và hung dữ trong mắt người lớn, không phải con cọp khiến ngày sau người ta sợ hãi.

Con trâu bị giết tên là Đại Hoàng, tính tình không tốt. Nhưng có một điều kỳ quái, con trâu này có mối quan hệ không tệ với Tô Bình Nam, thích để Tô Bình Nam cưỡi trên lưng chơi đùa.

Tô Bình Nam nhàm chán thường hay cưỡi Đại Hoàng đi khắp nơi giống như vị tướng trong phim. Đổi lại, hắn thường chỉ đạo đám thiếu niên Tô Văn Văn đi cắt cỏ cho Đại Hoàng.

Tô Bình Nam bướng bỉnh và độc ác, có rất ít bạn trẻ có thể chơi với hắn. Nhiều năm về sau, đám người Tô Văn Văn đã không còn nhìn thấy Tô Bình Nam cưỡi trên thân trâu phi nước đại, phát ra tiếng cười thoải mái nữa.

Cho dù con trâu có linh tính thế nào thì nó cũng chỉ là con vật.

Một nữ nhân kết hôn ở thành phố về thôn Tô Gia thăm nhà. Đứa con của nàng chọc giận Đại Hoàng, suýt chút nữa gây ra hoạ lớn.

Đứa bé bị gãy tay. Chủ của con trâu trong lúc tức giận muốn giết Đại Hoàng, nhưng vào thời điểm đó, giá của một con trâu và sức lao động của nó khiến hắn không thể xuống tay.

Thế là hắn mời người đến thiến Đại Hoàng.

Thuật Chùy Phiến.

Đại Hoàng bị thiến giống như đổi thành một con trâu khác. Nó chỉ ăn cỏ và làm việc hàng ngày. Con trâu nhìn thấy Tô Bình Nam trước đây kiểu gì cũng sẽ thân thiết dựa vào, bây giờ chỉ ngơ ngơ ngốc ngốc, không có bất kỳ phản ứng nào.

Trong những ngày kế tiếp, Tô Bình Nam nheo mắt nhìn Đại Hoàng thật lâu.

Khi đó, Tô Bình Nam vẫn còn là một thiếu niên nói với Tô Văn Văn đi theo đằng sau mình. Trong giọng nói của hắn có sự ảm đạm mà Tô Văn Văn lúc đó chưa thể hiểu được: “Nếu ta sống như con trâu này, ta sẽ không sống tiếp nữa.”

Tô Bình Nam vuốt ve tấm lưng rộng lớn của Đại Hoàng, khi đó hắn mới mười bảy tuổi đã nói ra những lời ác độc hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác của hắn: “Cho nên, ta quyết định giết nó.”

Cho đến lúc này, Tô Văn Văn vẫn còn nhớ cảnh tượng máu bắn tung tóe khi Đại Hoàng ngã xuống, Tô Bình Nam giống như ma vương đứng trong vũng máu.

Tô Bình Nam không che giấu chuyện này.

Trong mắt người khác, thiếu niên hung tàn người đầy vết máu bước vào nhà chủ của con trâu.

Con trâu không bán, mà được Tô Bình Nam tìm một chỗ để chôn. Đây cũng là lần đầu tiên hắn nói một lời độc ác với cả làng, người lớn hơn hắn không ít tuổi.

“Ai dám đào lên ăn thịt, ta chặt một tay của hắn. Ta chẳng nể mặt ai cả. Nếu không tin, các ngươi có thể thử một lần.”

Lời nói để lộ sự hung hãn của Tô Bình Nam khiến thôn Tô Gia từ trên xuống dưới phải sợ hãi.

Trong thời đại này, thịt trâu là thứ ngon. Tô Bình Nam biết rất rõ. Nếu không tàn nhẫn, hắn tuyệt đối không trấn áp được những người đó. Cho nên, hắn không thèm cởi bộ quần áo dính đầy máu trâu của mình.

Hiệu quả rất tốt.

Mặc dù người dân thôn Tô Gia chẳng phải loại hiền lành gì, nhưng thứ nhất, uy vọng của Tô lão gia tử rất cao. Thứ hai, một thiếu niên dám đâm chết một con trâu, ai dám cam đoan hắn không cho ngươi một dao?

Kết cục của chuyện giết trâu là mùa hè năm đó Tô Bình Nam đến huyện làm việc nửa năm. Cụ thể làm cái gì thì Tô Văn Văn lúc đó còn nhỏ nên không biết.

Hắn biết Tô Bình Nam phải làm việc cả một năm rưỡi mới trả hết tiền mua con trâu. Còn mọi người thì không ai dám đào Đại Hoàng lên xẻ thịt.

Về sau khi Cẩm Tú được thành lập, lúc Tô Văn Văn và Tô Bình Nam uống rượu, trong lúc vô tình đã nhắc đến chuyện này.

Tô Bình Nam đưa ra một câu trả lời.

Càn khôn chưa định, chúng ta đều là trâu ngựa.

Thời gian quay trở lại hiện tại.

Không thể không thừa nhận đất nước hoa anh đào có một sức mạnh kinh tế vượt trội hơn tất cả những quốc gia khác.

Những thiếu niên chuyên bắt nạt người khác đến rất nhanh. Ở độ tuổi này, bọn hắn đã có ba chiếc ô tô thể thao và hàng chục chiếc mô tô Chucky.

Tiếng ống xả gầm rú đủ sức nổ tung khiến khí thế của bọn hắn như đào núi lấp biển.

Đám người Uông Nam vẫn yên tĩnh đứng đó, cầm dao Thanh Long phát ra ánh sáng lạnh.

“Hạt giống tốt.”

Hoàng Hải Long rất tinh mắt. Hắn lập tức nhìn ra được mười mấy người trẻ tuổi kia rất trầm ổn. Bọn hắn đứng tựa lưng vào nhau giúp cho mình giảm bớt khả năng hai mặt thụ địch.

Cho nên, hắn đã đưa ra đánh giá rất cao.

Không phải bạn trẻ nào ở độ tuổi này cũng có thể giữ bình tĩnh trong tình huống như vậy.

Rất khó có được.

“Xem kịch là tốt rồi, mấy trò xiếc của đám nít ranh.”

Tô Văn Văn nhìn những chiếc xe thể thao hào nhoáng, những kiểu tóc khác nhau của đám thiếu niên bất lương, lập tức đưa ra phán đoán của mình.

Thế giới này, kẻ có tiền sẽ không liều mạng. Những đứa trẻ trong những gia đình giàu có như vậy ra ngoài chơi bời chỉ vì danh tiếng và niềm vui.

Đừng nhìn bọn hắn có hơn trăm người, nhưng đối mặt với mười hai đứa trẻ mồ côi không có gì ngoài sự tức giận, bọn hắn không thắng được.

Rốt cuộc đây không phải là một cuộc chiến, chỉ là một vụ giết người đường phố mà thôi.

Có lẽ Tô Văn Văn nhìn tố chất của những người đó không chuẩn bằng Hoàng Hải Long, nhưng hắn lại biết rất nhiều về việc giết người đường phố.

Xung đột rất nhanh phát sinh.

Người Nhật có rất ít từ vựng về cãi vã, Bọn hắn chỉ có thể dùng chất giọng líu lưỡi và tiếng ồn lớn để biểu đạt khí thế của mình.

Sau khi hai bên to tiếng vài câu, bên phía Uông Nam ra tay trước.

Vừa đối mặt đã có tám người ngã xuống.

Ngay lập tức có người ôm bụng la hét rồi điên cuồng bỏ chạy. Máu chảy đầm đìa khiến đám thanh niên đang vây công khiếp sợ.

Tên cầm đầu còn tính là có chút năng lực tổ chức. Trong tiếng gào thét điên cuồng, những người này phát động công kích lần thứ hai.

Nhưng nhìn những tên bất lương đang run rẩy lao lên, Tô Văn Văn cười ra tiếng.

Cầm dao không vững, còn muốn chém người?

Hết chương 2007.
Bình Luận (0)
Comment