Hoàng Hải Long mỉm cười lạnh lùng, bước chân lùi về phía sau, sau đó đá ra nhanh như chớp.
Đám người trẻ tuổi kia đích thật có gan, nhưng hắn có thể nhìn thấy sức mạnh thực sự của những kẻ này dưới vỏ bọc có vẻ hung dữ và mạnh mẽ của bọn hắn.
Trên thực tế, những người trẻ tuổi này chiến đấu với lòng dũng cảm và kinh nghiệm chiến đấu đường phố. Loại trình độ chiến đấu này mà gặp Hoàng Hải Long, một tên gia hỏa đã giành vị trí thứ nhất trong cuộc thi võ thuật suốt ba năm liền ở lữ đoàn Lâm Hải, kết quả là có thể nghĩ.
Bịch.
Đòn đánh trả đầu tiên đánh vào bụng Uông Nam, đòn đánh sau lập tức đánh bay hắn ra ngoài, sau đó rơi xuống mặt đất.
Những người trẻ tuổi khác đang định ra tay thì bị khẩu súng của Tô Văn Văn dọa sợ. Hiện tại, bọn hắn chỉ là những tên lưu manh dám đánh người chém người, chứ không có dũng khí đối mặt với họng súng đen ngòm.
“Đối mặt với tiền bối phải biết lễ phép.”
Tô Văn Văn mân mê khẩu súng trong tay, bình tĩnh cười nói: “Nếu như ngươi không phải người Hạ quốc, với thái độ đó vừa rồi ta sẽ bắn chết ngươi.”
Không có ai, kể cả Uông Nam vừa mới đứng dậy cho rằng nam nhân đầu trọc kia nói đùa. Mặc dù hắn vừa cười vừa nói nhưng ánh mắt trống rỗng và lãnh đạm kia cũng đủ thuyết phục mọi người.
“Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa?”
Tô Văn Văn nhìn đồng hồ, chiếc đồng hồ Rolex bằng vàng trên cổ tay khiến ánh mắt của những đứa trẻ này chuyển từ tức giận sang ghen tị và sợ hãi.
Thứ này là một loại tiền tệ mạnh trong giới yakuza Đông Doanh. Người có thể đeo thứ này tuyệt đối là một đại nhân vật.
“Cảnh sát sắp đến rồi. Mười mấy tiếng trôi qua mà các ngươi chỉ ăn vài miếng sushi. Tâm trạng của ta đang không tệ, ta quyết định mới các ngươi ăn một bữa thật no.”
Tô Văn Văn nhìn thấy Uông Nam vẫn còn đang do dự, lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Ngày nào cũng ở dưới gầm cầu, thức ăn quá hạn không lấp đầy được cái bụng. Mười mấy người ăn hai thùng mì tôm khiến các ngươi ngay cả can đảm ăn cơm cũng không có?”
“Chúng ta đi theo ngươi.”
Uông Nam bị khơi dậy lửa giận, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của Tô Văn Văn.
“Được.”
Tô Văn Văn rất biết cách khống chế cảm xúc của đám người trẻ tuổi. Hắn khoát tay một cái, mấy chiếc xe thương vụ lập tức xuất hiện ở góc đường.
Những chiếc xe rời đi.
Rất nhanh, con hẻm nhỏ vốn đang rộn ràng khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ còn lại vết máu màu đỏ sậm dưới ánh trăng trông có chút mờ mịt.
Đây là lần đầu tiên đám người Uông Nam bước chân vào Kabukicho huyền thoại. Nhìn thịt bò Kobe được bày biện tinh xảo cùng các món ăn và rượu chưa từng thấy bao giờ, tất cả những người này đều mở to mắt.
Không phải bọn hắn không muốn tới nơi này, mà là bọn hắn không có khả năng.
Bất kỳ người trẻ tuổi nào lang thang ở Đông Doanh đều khao khát nơi này.
Rượu cay, gái đẹp là đại danh từ ở đây.
Thậm chí còn bao gồm các loại thuốc, miễn là ngươi chịu đốt tiền, nơi này sẽ thỏa mãn mọi thứ cho ngươi.
Nhưng đây là những tồn tại không thể đạt được đối với những kẻ ở dưới đáy. Bởi vì bọn hắn biết rất rõ đây không chỉ là thiên đường, mà còn là địa ngục.
Nó đầy tội ác và bạo lực.
Bao nhiêu người bị vứt bỏ trên đường phố ở đây, bao nhiêu người đã táng gia bại sản ở nơi này.
“Ngươi muốn chúng ta làm gì?”
Uông Nam cố gắng chuyển sự chú ý của mình khỏi thức ăn và rượu mạnh. Hắn muốn duy trì chút lý trí và phẩm giá cuối cùng. Hắn quát bảo đồng bọn đang muốn động hai tay, nghiêm túc nhìn Tô Văn Văn: “Chúng ta không dễ bị lợi dụng như vậy đâu.”
“Lợi dụng?”
Tô Văn Văn không che giấu nụ cười mỉa mai.
“Ngươi có biết tiền đãi ngươi bữa cơm này đủ mua hai cái mạng của các ngươi không? Có thể nói ta trả giá cao, đối với ngươi cũng đủ chân thành.”
Tô Văn Văn mỉm cười. Hắn nâng ly với Uông Nam sắc mặt đỏ bừng: “Ra ngoài lăn lộn, chỉ cần dùng tính mạng để kiếm tiền là được.”
Tiếp theo, nam nhân đưa ra một vấn đề đâm thẳng vào tim Uông Nam: “Ba mẹ ngươi cho rằng ngươi là rác rưởi. Xã hội cũng cho rằng ngươi là rác rưởi. Trong mắt bọn hắn, ngươi thậm chí không có một chút giá trị để lợi dụng.”
“Nói cho ta biết, lối ra của các ngươi ở đâu? Mỗi ngày ngủ dưới gầm cầu, trộm cắp kiếm sống?”
Im lặng.
Tất cả những người trẻ tuổi đều chết lặng...
Tiền đồ? Nhân sinh?
Những từ này cực kỳ xa lạ trong cuộc đời không tính là dài của bọn hắn.
Đúng vậy, nếu cứ tiếp tục sống như thế này thì tương lai của mình rồi sẽ ra sao? Đây là lần đầu tiên Uông Nam nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Qua một lúc lâu.
Uông Nam ngơ ngác lắc đầu, bởi vì hắn không tìm ra được đáp án.
Tô Văn Văn không hề nói dối, xã hội Đông Doanh đối xử với những đứa trẻ mồ côi này rất tàn nhẫn lạnh nhạt, coi bọn hắn như những con sâu con bọ. Bọn hắn không có trình độ văn hóa, không có trình độ học vấn, điều duy nhất bọn hắn có thể làm là lao động chân tay.
“Có lẽ ta sẽ đến nhờ vả anh rể của ta, hắn đang làm việc ở một công trường, như vậy ta có thể tự nuôi sống bản thân.”
Dưới ánh mắt chế nhạo của Tô Văn Văn, Uông Nam vẫn còn rất non nớt lắp bắp đưa ra câu trả lời.
Sau khi nghe câu trả lời của Uông Nam, Tô Văn Văn không kìm được cười: “Một tháng ngươi phải làm việc bán sống bán chết mới kiếm được ba mươi vạn yên.”
“Như vậy một năm ngươi kiếm được ba trăm sáu mươi vạn yên. Nhưng ngươi phải trả phí cho mọi thứ trong sinh hoạt hàng ngày, chịu đựng tất cả những phong ba bão táp trong cuộc sống, cuộc đời này của ngươi coi như đã bỏ đi.”
Nam nhân búng tay một cái, nói nhỏ vài câu vào tai thuộc hạ, lập tức có người đặt một chiếc vali rất lớn bên cạnh Tô Văn Văn.