Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2010 - Chương 2010. Người Hạ Quốc

Chương 2010. Người Hạ quốc
Chương 2010. Người Hạ quốc

Tô Văn Văn từ từ mở chiếc vali ra, ánh mắt của tất cả những thanh niên đang ngồi ở đây đều mở to.

Tiền.

Chiếc vali chứa đầy những tờ tiền mệnh giá một vạn yên, mấy thanh niên ước tính sơ bộ giá trị số tiền bên trong có thể lên tới hàng nghìn vạn yên.

Số tiền này đủ để làm cho bọn hắn phát điên.

Uông Nam cũng có chút kinh ngạc, ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc nhìn Tô Văn Văn.

Dưới những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Tô Văn Văn thong thả nhặt một xấp tiền lên, căn cứ vào độ dày Uông Nam đoán xấp tiền đó khoảng ba mươi vạn yên.

Tô Văn Văn đốt cháy xấp tiền này, thậm chí còn lắc chúng vài lần cho dễ cháy hơn trước khi nhét chúng vào chỗ chứa cồn khô bên dưới chiếc nồi đặt trước mặt bọn hắn.

“Món sukiyaki này là món không đáng tiền nhất tối ngày hôm nay. Nhưng nó chứa một ý nghĩa rất hay, nên ta đã chọn nó.”

Ở Đông Doanh, sukiyaki thường là món cả gia đình cùng ăn, ngụ ý là phúc thọ an khang.

Ngọn lửa xanh và những tờ tiền từ từ cháy thành tro khiến Uông Nam phải nín thở.

Tô Văn Văn mỉm cười nói tiếp: “Đây là số tiền mà ngươi trong tương lai phải làm chó trong một tháng mới kiếm được. Nhưng dưới con mắt của ta, số tiền đó thậm chí còn không làm nóng được món ăn này.”

Trước ánh mắt đã chuyển sang màu đỏ của đám thanh niên đó, hắn tiếp tục lấy ra một xấp tiền, lại châm lửa.

Hắn quá hiểu tâm lý của đám thanh niên còn non nớt này. Đối phó với những kẻ ngỗ ngược nhưng tự ti này cần phải có một cú sốc đủ lớn để thu phục.

Vậy nên đối với những thanh niên bị xã hội ruồng bỏ một cách cay đắng này, còn cách nào tốt hơn là làm một động tác rất nhẹ nhàng đốt sạch số tiền mà bọn hắn đến mơ cũng không dám nghĩ tới này?

“Quốc gia này rất bài ngoại. Ngươi là người Hạ quốc thì vĩnh viễn sẽ không trở thành người Đông Doanh. Sẽ không được học văn hóa kiến ​​thức, ngươi chỉ có thể sống cả đời ở trong công trường, mà được làm ở đấy đã là rất tốt rồi. Với hoàn cảnh kinh tế như vậy, trong tương lai ngươi có con cái thì phải làm sao?”

“Ta sẽ nỗ lực, chịu đựng gian khổ để trở thành người giỏi nhất.”

Có thể là do Tô Văn Văn đã lột bỏ hết vẻ đẹp của lớp áo ngoài, lộ ra hiện thực tàn khốc đến mức khiến Uông Nam không thể nói nên lời. Hết cách, hắn chỉ có thể dùng câu mà các giáo viên tiểu học thường nói để trả lời lại.

Những thanh niên khác cũng biểu thị cùng quan điểm.

Tô Văn Văn phì cười nhớ lại sự nghiệp học hành của mình thời trung học cơ sở, hắn còn viết câu này vào trong sổ tay của mình. Sau đó hắn đọc một câu thơ mà tất cả những thanh niên ở đây đều quen thuộc: “Lão tử cũng đã học qua, kiếm sắc bén nhờ mài giũa, hoa mai thơm vì trải qua giá lạnh.”

“Ta khinh!”

Nam nhân đầu trọc nhổ nước bọt bày tỏ sự khinh bỉ của mình.

“Trải qua nhiều năm như vậy, giờ ta chỉ tin vào một câu của đại ca ta.”

Có thể là thông qua việc điều tra đám người Uông Nam, Tô Văn Văn đã nảy sinh sự đồng cảm, giọng điệu của hắn dịu hơn rất nhiều: “Các ngươi có muốn biết không?”

Đám người Uông Nam gật đầu.

“Chúng ta sinh ra đã ở dưới đáy xã hội, mà tất cả những kẻ khiến chúng ta đau khổ đều CMN cực kỳ tàn ác và giả tạo.”

Tô Văn Văn lặp lại những gì Tô Bình Nam từng nói với hắn: “Thế giới này thực chất là một thế giới mà kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh. Dùng sự khó khăn đau khổ để cổ vũ thúc đẩy chúng ta là lời nói dối lớn nhất, chẳng qua chỉ là muốn chúng ta cam tâm chịu đựng không đứng lên phản kháng mà thôi.”

Uông Nam không biết Tô Bình Nam là ai, nhưng những lời của Tô Văn Văn rõ ràng đã khiến hắn cực kỳ xúc động.

Tô Văn Văn tiếp tục nói: “Giết người phóng hỏa đeo đai vàng, nói cho ta biết, đám trẻ mồ côi các ngươi đã đạt được những gì?”

Không ai nói được gì.

Có lẽ đánh một trận với những tên côn đồ bắt nạt bọn hắn sẽ khiến bọn hắn cảm thấy trút bỏ được sự bực tức trong lòng, nhưng trên thực tế, hiện thực vẫn sẽ tàn khốc như trước, không hề thay đổi.

Bọn hắn vẫn không thể hòa nhập được với xã hội này.

Tiếp tục đốt tiền, Tô Văn Văn vừa cười vừa nói: “Qua vài năm nữa, tuyệt đại bộ phận trong số các ngươi sẽ phát hiện ra rằng các ngươi chỉ có thể dựa vào bạo lực để sống, nhưng bởi vì phải sống trong môi trường bài ngoại của yakuza Đông Doanh nên rất nhiều người trong số các ngươi sẽ phải chết.”

Mấy câu nói này của Tô Văn Văn thực sự đã nói lên số phận của những thanh niên này trong tương lai.

Trong số bọn họ, ngoại trừ Uông Nam phải vào tù gần 20 năm, những kẻ khác hầu hết đều chết trên đường phố. Nhưng đám trẻ mồ côi này lại có thể giúp người Hạ quốc chiếm lấy một khoảng trời.

“Ta không lợi dụng các ngươi, thật ra ta muốn giúp các ngươi.”

Nhìn vào xấp tiền dày cộp lại tiếp tục bị đốt thành tro, Tô Văn Văn nhẹ nhàng nói: “Hoặc có thể nói là nên giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta có cùng dòng máu, chúng ta nên đoàn kết, hơn nữa ta có thể cung cấp cho các ngươi mọi thứ các ngươi muốn.”

“Mọi thứ?”

Uông Nam hỏi ngược lại.

“Y tế, pháp luật, thậm chí chăm sóc gia đình của các ngươi, ta đều có thể giúp.”

Câu nói này của Tô Văn Văn khí phách ngất trời.

“Ngươi cũng là người Hạ quốc.”

Đầu óc của Uông Nam vẫn còn chút nghi hoặc, nên hắn đưa ra câu hỏi của mình.

“Ta thuộc Cẩm Tú, tài sản và quyền lực mà ta sở hữu, các ngươi sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được.”

Con rồng Hạ quốc trên đường viền cổ áo của Tô Văn Văn trở nên sống động dưới ánh lửa của những tờ tiền đang cháy: “Ta là người Hạ quốc? Ai quy định người Hạ quốc trên đất nước này không thể tạo ra thiên hạ của riêng mình?”

Đôi mắt của nam nhân có nét giống với đại ca của mình.

Hết chương 2010.
Bình Luận (0)
Comment