Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2011 - Chương 2011. Điều Kiện

Chương 2011. Điều kiện
Chương 2011. Điều kiện

Tô Văn Văn vỗ tay.

Theo tiếng vỗ tay của nam nhân, vài chục cô gái xinh đẹp tràn vào nhà hàng.

“Quyết định nằm trong tay các ngươi. Đồng ý thì...”

Tô Văn Văn chỉ vào các cô gái và vali tiền rồi nói: “Tất cả những thứ này sẽ đều thuộc về các ngươi.”

Dưới sự công kích của việc nhận đồng hương, tài phú và mỹ nữ, Tô Văn Văn không tin những thanh niên này có thể từ chối ...

Rượu ngon, gái đẹp, lại thêm cả núi tiền. Tất cả những điều này khiến những thanh niên ở đây đều cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ.

Để tăng cảm giác gây sốc, trước khi rời đi Tô Văn Văn đã ra hiệu cho Hoàng Hải Long. Theo ý của hắn, Hoàng Hải Long đã vung mạnh số tiền đó lên không trung.

Nhìn những tờ tiền bay đầy trời và những món ngon cả đời này chưa bao giờ được thử, Trần Thanh được coi là quân sư của đám trẻ mồ côi này ghé sát vào tai Uông Nam và nói: “Đại ca, ta cảm thấy lời của Tô hội trưởng rất có lý, chúng ta dù có phải bán mạng cho hắn cũng rất đáng.”

Uông Nam nhìn các anh em của mình, nhìn từng khuôn mặt tràn đầy khát vọng, nghiến răng đứng phắt dậy, cầm lên ly rượu mà trong mắt Uông Nam có giá đủ để mua một mạng người: “Các anh em, bán mạng cho người của mình vẫn tốt hơn cho người Đông Doanh, các ngươi có dám cùng ta liều một trận không?”

“Được!”

Đám người này đều mới ở độ tuổi thanh thiếu niên, lại sống ở trong thời đại quan chức như rác rưởi. Trên gương mặt của tất cả những thanh niên này đều hiện lên vẻ cực kỳ phấn khích, bọn hắn cùng nhau nâng ly rượu lên và điên cuồng hét lớn: “Cạn ly”.

...

Cách âm của phòng tiệc rất tốt, nhưng cho dù vậy Tô Văn Văn và Hoàng Hải Long bên ngoài cửa vẫn nghe thấy rõ tiếng reo hò bên trong phòng.

“Văn ca, đám tiểu tử này có thể nói là rất có tiềm năng, nhưng tay vẫn chưa dính máu, ta thấy chi phí cho việc này quá...”

Hoàng Hải Long có chút ngập ngừng.

Đối với nam nhân đã ở trong quân đội cả đời này mà nói, hắn cảm thấy những thanh niên này không đáng giá như vậy. Số tiền này ở trong nước, nói thẳng ra là có thể chiêu mộ rất nhiều cựu binh ưu tú. Mà cho dù là ở Kabukicho, đem số tiền này đi chiêu mộ những kẻ sống lưu vong thì cho dù xét về mức độ hung dữ hay là số lượng đều vượt rất xa mấy chục thanh niên này.

“Tay bọn hắn dính máu hay chưa không quan trọng, ta hỏi ngươi một câu, lúc mới đến Đông Doanh chúng ta có bao nhiêu người?”

Tô Văn Văn hiểu ý nghĩa của từ tay chưa dính máu trong lời nói của Hoàng Hải Long là chưa từng giết người, hắn nhìn Hoàng Hải Long hỏi ngược lại.

“Hiện tại đã có hơn một trăm người đi theo chúng ta, nhưng chúng ta có thể điều người từ tổng bộ.”

Hoàng Hải Long trả lời.

“Hoàn toàn sử dụng thế lực từ bên ngoài, chưa nói đến việc chúng ta phải chịu bao nhiêu trở ngại từ việc bị bài xích, chỉ riêng việc giải quyết vấn đề thị thực đã làm cho chúng ta hao tổn nguyên khí nghiêm trọng. Mục tiêu của chúng ta là tạo ra một thế giới thuộc về Cẩm Tú, những người này căn bản là không đủ.”

Tô Văn Văn với ánh mắt đầy ẩn ý: “Dùng những thanh niên này làm khung thế lực, thứ nhất là bởi vì bọn bọn hắn giống như tờ giấy trắng, rất dễ nhào nặn. Thứ hai, những tên này sẽ không bị bài xích, lai lịch và những gì bọn hắn từng phải trải qua sẽ được xã hội chính thống và dư luận thông cảm ở một mức độ nhất định.”

Phì phèo điếu xì gà, Tô Văn Văn cười như một con cáo xảo quyệt: “Điều quan trọng nhất, sau lưng những thanh niên này là tám nghìn đứa trẻ mồ côi, tám nghìn lính mới từng bị xã hội ruồng bỏ!”

Phải nói rằng Tô Bình Nam thực sự giỏi trong việc nhìn người và dùng người.

Sau khi được Tô Văn Văn liên tục điều động qua vài bộ phận, thanh niên từng rất nhút nhát hay đi theo sau lưng Tô Bình Nam đã hoàn toàn trưởng thành rồi.

...

Chúng ta hãy hướng sự chú ý trở lại Phúc thành.

“Kiểu người như ta sinh ra đã chân lấm tay bùn, nếu như có cơ hội thay đổi vận mệnh, thì ta sẽ đánh cược tất cả! Ta sẽ bám chặt lấy cơ hội này, cho dù có phải chết!"

Ông chủ Kỳ đã từng nói một câu như vậy, thời điểm đó ông chủ Kỳ đã là một ngôi sao trong ngành cảnh sát, trong mắt nam nhân đó, hai từ tham vọng hiện lên rất rõ ràng: “Bởi vì đối với ta mà nói, nếu không thể thay đổi được cấp bậc hiện tại thì còn đáng sợ hơn cái chết.”

Đúng như lời nói của hắn, hắn bình tĩnh một cách đáng sợ trước những cơ hội. Sau khi đến Phúc thành, hành động của hắn khiến các đồng nghiệp và đội chống ma túy Phúc thành hợp tác với hắn cảm thấy thực sự nể phục!

Bọn hắn đều không ngờ một cảnh sát đã làm đến vị trí cảnh sát trưởng có thể thức trắng đêm tại các địa điểm theo dõi, cũng đầu bụi mặt lem như bao người khác.

Đã bỏ ra rất nhiều công sức, nhưng vẫn chưa đạt được kết quả gì.

Trong tình báo đã xác nhận việc Lưu Triệu Hoa đã quay trở lại Phúc thành, hiện giờ hắn lại giống nhưng biến mất vậy. Thậm chí rất nhiều đồng nghiệp còn cho rằng tin tức mà ông chủ Kỳ nhận được có thể không chính xác, đến giờ vẫn giữ im lặng là bởi vì cấp bậc của Kỳ Đổng Ủy quá cao khiến đám tiểu tốt này không ai dám lên tiếng phản đối.

Kẻ rất tự tin như ông chủ Kỳ, trong lòng cũng đang lẩm bẩm.

Mấy ngày nay bên phía Cẩm Tú im lặng lạ thường, mà bọn hắn cũng đã điều tra kỹ lưỡng những nơi khả nghi tại Phúc thành, việc này có chút bất thường.

Vì vậy sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hắn vẫn gọi điện cho Lục Viễn?

“Ta đến Phúc thành ngàn dặm xa xôi, cũng đã làm hết những gì mình có thể.”

Giọng điệu bình tĩnh của ông chủ Kỳ ẩn chứa một chút chua xót: “Giám đốc Lục, chúng ta vẫn luôn hợp tác vui vẻ, mong ngươi có thể cho ta một lời giải thích.”

“Ta vẫn luôn đợi cuộc gọi từ ngươi. Ta chắc chắn rằng Lưu Triệu Hoa đang ở Phúc thành.”

Lục Viễn mỉm cười: “Đợi thêm mấy ngày nữa ngươi tự nhiên sẽ có tin tức của hắn, nhưng chúng ta có một điều kiện.”

Hết chương 2011.
Bình Luận (0)
Comment