“Điều kiện gì?”
Kỳ Đổng Ủy này rất khôn ngoan, mặc dù hắn không biết tại sao Cẩm Tú lại đột nhiên làm như vậy, nhưng rõ ràng đã xảy ra chuyện mà hắn không biết.
“Người này các ngươi không thể bắt sống.”
Lục Viễn thong thả nói: “Chúng ta cần cái chết của hắn để che đậy một số bí mật.”
“Các ngươi cũng dính vào thứ hàng trắng đó sao?”
Ông chủ Kỳ đã quá suy diễn, giọng điệu của hắn đầy vẻ kinh ngạc: “Cẩm Tú đã giàu như vậy, các ngươi điên rồi?”
“Không, chúng ta không điên.”
Giọng điệu khinh thường của Lục Viễn giúp cho ông chủ Kỳ yên tâm: “Mạo hiểm không tỷ lệ thuận với lợi nhuận. Loại hình kinh doanh này gây hại quá nhiều cho hòa bình thế giới. Chúng ta không làm.”
...
Thông tin trong giới giang hồ bao giờ cũng nhanh hơn phía cảnh sát.
Đám người Kỳ Đồng Ủy không thể tìm thấy không phải vì bọn hắn không có năng lực, mà là bởi vì nghề nghiệp của bọn hắn yêu cầu bọn hắn phải tuân thủ các quy tắc, không được hành động quá tàn nhẫn.
Nhưng Triệu lão ngũ và A Xai lại không như vậy.
Ở khu vực Miến Điện, hai người này là những nhân vật giết người như cỏ rác, vì vậy chỉ có thể dùng một câu để miêu tả cách làm việc của bọn hắn.
Không từ thủ đoạn!
Chính tại lúc ông chủ Kỳ và Lục Viễn đang nói chuyện, hai kẻ này đang đẩy cánh cửa của một căn nhà đổ nát ở ngoại ô.
“Rất lạ mặt, các ngươi muốn tìm ai?”
Trong căn phòng nhỏ có khá nhiều người, bốn năm nam nhân buồn chán đang chơi bài ba cây, nhìn những tờ tiền một trăm đặt bên cạnh mỗi người có thể thấy những người này chơi không nhỏ. Một tên trên lưng có hình xăm con hổ trong mắt lộ ra vẻ khó chịu ngẩng đầu lên.
“Chúng ta muốn tìm Đại Lượng ca, chúng ta tìm hắn có chuyện cần hỏi.”
Triệu lão ngũ mỉm cười gật đầu với những nam nhân ở đó, còn nhiệt tình lấy ra một bao thuốc mời mọi người.
“Là ta đây, tìm ta có việc gì?”
Nam nhân có hình xăm con hổ sau lưng liếc nhìn điếu Trung Hoa mềm mà hắn vừa mới nhận trên tay, cố nặn ra nụ cười.
“Lượng ca, ta muốn tìm Đại Lưu.”
Lời của Triệu lão ngũ khiến nụ cười của Đại Lượng ca bị đông cứng, hắn vừa cười khan vừa nói: “Đại Lưu gì? Ta không biết.”
Triệu lão ngũ cười ha ha nói: “Lưu Triệu Hoa, ông chủ Lưu!”
Khi ba chữ Lưu Triệu Hoa này vừa được nói ra, tất cả những nam nhân đang chơi bài lập tức đứng dậy như bị điện giật.
“Báo cáo quản giáo, ta thực sự không biết. Ta sớm đã ăn năn hối cải làm lại cuộc đời, huống hồ trước giờ ta chưa từng đụng vào thứ đó.”
Đại Lượng vừa nãy vẻ mặt còn hung dữ, ngay lập tức nhảy xuống làm động tác đứng nghiêm. Từ động tác gọn gàng của hắn có thể thấy những thứ được giáo dục ở trong tù đã khắc sâu vào bản năng của hắn.
Nhìn Triệu lão ngũ vẫn đang cười ha ha, Đại Lượng ca tiến lại gần cũng cười theo: “Bộ phận quản lý ngày hôm qua đã đến hỏi rồi, ta đã nói ra hết tất cả những gì mình biết, không biết ngài thuộc bộ phận nào, nhìn mặt có vẻ rất lạ....”
Là một tên trùm xã hội đen tại Phúc thành, rất nhiều người biết việc Đại Lượng ca đã từng buôn bán hàng trắng. Chỉ là gan của hắn không lớn lắm, số lượng bán không nhiều, vì vậy vẫn chưa tóm được chứng cứ.
Phúc thành rộng lớn như vậy, đám người ông chủ Kỳ đương nhiên là phải tìm đến Đại Lượng để hỏi, nhưng hắn lại không phạm tội gì, cộng thêm việc hắn rất láu cá, nên thực sự đã bị hắn qua mặt.
Nhưng việc các cảnh sát không tháo còng tay còng chân khi thẩm vấn cũng liên quan rất nhiều đến việc này.
“Đừng căng thẳng, ta không phải cảnh sát.”
Nhìn Đại Lượng đang đứng nghiêm, Triệu lão ngũ chỉ vào mũi của mình và A Xai nãy giờ vẫn giữ im lặng: “Nhìn chúng ta như này ngươi thấy có giống không?”
Đại Lượng chớp đôi mắt tam giác, nghiêm túc quan sát Triệu lão ngũ và A Xai. Cuối cùng, sau khi nhìn thấy hình xăm trên cổ A Xai, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh sát sẽ không có hình xăm.
“CMN, dọa chết lão tử rồi.”
Vẻ mặt đang từ cung kính lập tức biến thành hung dữ, tốc độ thay đổi sắc mặt của Đại Lượng có thể nói là nhanh đến chóng mặt.
“Cút, hoặc là lão tử sẽ đánh gãy chân ngươi.”
Đại Lượng ca còn chưa nói xong đã ăn một đấm rất mạnh của Triệu lão ngũ.
Bụp!
Tiếp theo, dưới con mắt kinh ngạc của những kẻ xung quanh, Triệu lão ngũ dùng một con dao găm đâm xuyên qua lòng bàn tay đang vẫy của hắn. Đại Lượng hét lớn, máu bắn tung tóe.
Uy tín của Đại Lượng rõ ràng là khá tốt, sau vài giây bất ngờ ban đầu, những nam nhân khác lập tức đứng dậy định lao vào.
Pằng!
Tiếng súng nặng nề và màu máu đỏ sẫm chảy ra từ đùi của nam nhân đứng ở gần nhất làm cho đám người này trở nên bất động.
Động dao, những tên này còn dám đánh cược. Động đến súng, đến kẻ ngốc cũng biết rằng đám người này là những con mãnh long giết người không chớp mắt, dũng khí của bọn chúng biến mất giống như mặt trời đang nắng gắt bị cơn dông kéo đến che mất.
A Xai đang đứng ở gần cửa, dùng ngôn ngữ Hạ quốc còn chưa thạo lắm chậm rãi nói: “Ai di chuyển, ta sẽ bắn chết kẻ đó.”
Đôi mắt xám của A Xai nhìn chằm chằm vào đám người đó, lạnh lùng mà trống rỗng.
A Xai, một kẻ lớn lên trong khu vực hỗn loạn, đối với sinh mạng hắn không hề tôn trọng, vì vậy hắn không ngại giết chết đám người này.
“Ta hỏi, ngươi trả lời.”
Trước khi đến đây Triệu lão ngũ đã thăm dò tình hình xung quanh, ngôi nhà đủ hẻo lánh, hơn nữa cách đó vài trăm mét còn có một chợ nông sản, nên tiếng súng rất khó bị người ngoài phát hiện.
Vì vậy biểu hiện của Triệu lão ngũ cực kỳ lạnh lùng bình tĩnh.
“Nếu như câu trả lời của ngươi không làm ta hài lòng, thì ta sẽ chặt một ngón tay của ngươi.”
Để tăng sức thuyết phục cho câu nói của mình, Triệu lão ngũ vừa nói vừa xoay mạnh con dao.
Con dao găm sắc bén lập tức phá hủy các cơ và xương trong lòng bàn tay của Đại Lượng ca, cơn đau thấu tim khiến nam nhân có hình xăm con hổ trên lưng đó phát ra một tiếng hét kinh người.