"Không nể mặt hả?"
Ngoài dự đoán của Lâm Côn, dường như đối phương không mảy may hứng thú với tiền mặt trên xe.
Hung Nhân Kiệt cao hơn Lâm Côn nửa cái đầu. Nam nhân nhìn xuống đối phương, hai bên đều im lặng.
"Lão đại không nể mặt, vậy thì đàn em phải nhận lỗi bồi tội, đây là quy củ." Lời còn chưa dứt, tay phải của Hung Nhân Kiệt đã vươn ra nhanh như chớp, tóm chặt cổ A Lực đứng bên cạnh, đồng thời dùng sức!
Rầm!
Đầu của A Lực đã đập vào cửa kính xe chỗ buồng lái. Nhưng có vẻ như Hung Nhân Kiệt không có ý định dừng tay, vẫn nắm tóc đối phương đập mạnh vào cửa xe.
Một lần, hai lần, ba lần...
Trán của A Lực đã chảy máu, ánh mắt mơ hồ. Lúc này Hung Nhân Kiệt mới thả bàn tay phải cứng như sắt ra.
A Lực mềm oặt ngã xuống đất.
A Lực thần trí mơ hồ rốt cuộc đã biết nguyên nhân tại sao bây giờ một khi Hung Nhân Kiệt xuất hiện, tất cả lưu manh đều không dám thở mạnh.
"Vì sao không báo cảnh sát?"
Hung Nhân Kiệt xoay người nhìn Lâm Côn im lặng nãy giờ: "Hòa Ký không động vào thị trường hàng trắng không có nghĩa chúng ta là kẻ ngu. Ngươi còn giả ngu nữa thì ta sẽ chém mấy chục đàn em phụ trách khuân vác của ngươi, khiến hàng tồn của ngươi không xuất kho được."
Lâm Côn không cười nữa, gật đầu với A Lực đang lảo đảo đứng dậy: "Ngươi tự tới bệnh viện đi."
"Vâng."
A Lực lau sạch máu chảy trên trán, nhếch miệng.
Giang hồ cá lớn nuốt cá bé vẫn tàn khốc như cũ.
Bất kể ngày thường quan hệ giữa Lâm Côn và A Lực thân thiết đến mấy, lúc này vị trí của A Lực cũng chỉ là một đàn em có thể hi sinh bất cứ lúc nào mà thôi.
Người có thể tam phân thiên hạ trong thị trường hàng trắng Cảng thành không có ai là người lương thiện cả.
Sau khi dặn dò A Lực, Lâm Côn nhìn sang Hung Nhân Kiệt: "Trước khi đi ta phải báo cho ngươi một chuyện. Gần đây cớm luôn theo dõi ta. Nếu ngươi kiên quyết muốn ta đi gặp Phi Cơ ngay bây giờ, vậy thì ta đồng ý với ngươi."
"Ta sẽ giải quyết."
Phong cách làm việc của băng đảng và trùm buôn thuốc phiện hoàn toàn khác biệt.
Lâm Côn có mạng lưới quan hệ rộng rãi ở Đông Nam Á, nhưng ở Cảng thành hắn lại vô cùng khiêm tốn. Đây cũng là lý do tại sao hắn có thể bình yên vô sự, hồ sơ trong sạch trong cục cảnh sát.
Từ trước tới nay, kẻ buôn hàng trắng và dân giang hồ hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Làm lưu manh, càng có danh tiếng càng tốt. Rất nhiều lưu manh hận không thể khiến người toàn Cảng thành nhớ mặt mình. Còn đám người buôn hàng trắng thì chỉ mong sao vĩnh viễn không có ai nhận ra mình.
Đánh rắn phải đánh giập đầu.
Câu nói này của Hung Nhân Kiệt đã nắm trúng điểm yếu của Lâm Côn. Hiện tại Hòa Ký đã là băng đảng lớn nhất Cảng thành, thành viên trải rộng khắp các ngành nghề, thế lực ẩn chứa trong đó khiến người thông minh đều run sợ.
Nếu Hung Nhân Kiệt nói ra câu này trên giang hồ, thì Lâm Côn biết việc làm ăn của mình nửa bước khó đi.
…
"Đi rồi ngươi sẽ biết."
Hung Nhân Kiệt nhìn một chiếc xe van màu trắng đậu cách mấy trăm mét.
"Ngươi sợ để lại chứng cứ, bị đối phương kiếm cớ mời đi uống trà, làm lỡ dở vụ làm ăn sắp tới."
Hung Nhân Kiệt phớt lờ đôi mắt trợn to vì kinh ngạc của Lâm Côn, khẽ gật đầu về phía bên kia đường rồi tiếp tục nói: "Côn ca, Hòa Ký biết quy củ."
Tiếng ồn ào cắt ngang nghi vấn của Lâm Côn.
Mấy chục thiếu niên tóc xanh tóc đỏ cười đùa vây quanh chiếc xe van kia. Không biết vì sao mấy thiếu niên cầm đầu đột nhiên cãi vã, sau đó bắt đầu ẩu đả.
Gậy bóng chày, ống tuýp bay loạn xạ.
Chiếc xe van màu trắng kia giống như đá ngầm bị thủy triều bủa vây, rốt cuộc cửa xe cũng hạ xuống.
"Lũ khốn kiếp này..."
Tài xế ló đầu ra ngoài còn chưa nói hết câu đã bị ống tuýp vung vẩy dọa rụt đầu về.
Ầm!
Cửa sổ xe vỡ toang khiến trận ẩu đả do tranh cãi càng trở nên hỗn loạn.
"Tổ phòng chống ma túy cử một đội theo dõi ngươi."
Hung Nhân Kiệt ra dấu mời: "Cảng thành chúng ta là nơi coi trọng chứng cứ. Yên tâm đi, hôm nay không có ai theo đuôi ngươi, tất nhiên bọn hắn cũng không có lý do mời ngươi đi uống trà."
"Hòa Ký có thể hùng bá Cảng thành, Lâm Côn ta bội phục."
Nhìn đường lớn hỗn loạn, nam nhân trung niên với mái tóc hoa râm nói ra câu này thật sự là tâm phục khẩu phục.
Chi tiết quyết định tất cả.
Bắt đầu từ lúc gặp nhau, đối phương đã nắm bắt tất cả những khả năng có thể xảy ra. Điều này lật đổ ấn tượng của Lâm Côn về băng đảng chỉ biết chém giết, không biết động não. Điều này cũng khiến hắn đột nhiên nảy ra suy nghĩ đi gặp Phi Cơ tiếng tăm lừng lẫy một lần...
…
Hiện tại Phi Cơ đã không còn là người trẻ tuổi ở Đồn Môn thuở trước.
Kiểu tóc bện thừng cả đầu, áo khoác đỏ thẫm và điếu xì gà ít khi rời tay làm cho hắn ngầu hơn nhiều.
"Khó mời Lâm ca thật đấy!"
Phi Cơ mỉm cười đứng dậy.
Lúc này quán bar không mở cửa làm ăn, trong đại sảnh vắng vẻ văng vẳng tiếng nhạc Mozart, trùng hợp đây là thể loại âm nhạc mà Lâm Côn thích nhất trong lúc thư giãn.
"Quán bar khắp Loan Tử chỉ có chỗ ta phát nhạc Mozart. Lâm tiên sinh có thích không?"
Sau khi Phi Cơ chào hỏi Lâm Côn, bartender chờ bên cạnh bưng rượu lên.
Rượu Martini.
Hương vị quen thuộc của Absinthe và Gin khiến Lâm Côn bất ngờ.
Đây là cách pha chế rượu mà hắn thích nhất, nhưng hắn khẳng định có rất ít người biết thói quen này của mình.
Nếu nói Mozart là bất ngờ, thì ly rượu này khiến vẻ mặt của Lâm Côn chuyển từ thoải mái và chờ mong sang nặng nề.
Hòa Ký hiểu rõ mình như vậy là muốn làm gì?
Vụ làm ăn gì mà lại yêu cầu đối phương tìm hiểu đến mức độ này? Hay là muốn đối phó mình?
Lâm Côn vẫn luôn biết thị trường hàng trắng vô cùng tàn khốc, hở ra là muốn mạng người. Nếu Hòa Ký muốn tranh phần của mình thì kết cục của mình tuyệt đối không tốt.