"Phi Cơ ca, bất kể ta làm ngành gì, ta chỉ là một người làm ăn."
Lâm Côn hạ mình: "Cho nên từ trước tới giờ ta chưa từng can thiệp vào chuyện giang hồ, nếu có chỗ nào đắc tội Phi Cơ ca thì xin ngài nói ra, ta không có ý kiến gì."
Tiền nhiều như núi như biển, đây là điều Lâm Côn tự tin nhất. Hắn nghĩ nếu đối phương không yêu cầu mình rút khỏi thị trường thì bất kể Hòa Ký ra giá bao nhiêu, hắn đều trả được.
"Ta biết Lâm tiên sinh có rất nhiều tiền. Ma túy độ tinh khiết 65%, trộn thêm ít vôi tường đã có giá bốn trăm nghìn, vượt xa Lý Siêu Nhân."
Giọng điệu của Phi Cơ hơi kỳ lạ.
Hắn cực kỳ chán ghét đám người buôn ma túy, tất nhiên sẽ không quá nhiệt tình.
Thật ra điểm này Phi Cơ bị ảnh hưởng bởi Tô Bình Nam.
Lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Cẩm Tú toàn là đám hung thần ác sát. Trong mắt bọn hắn, phú quý có thể cầu trong nguy hiểm, cũng có thể lưỡi dao liếm máu, nhưng làm ngành này chắc chắn là tổn hại âm đức.
Tất nhiên Phi Cơ cũng không ngoại lệ.
"Độ nguy hiểm rất cao, tất nhiên lợi nhuận rất lớn."
Lâm Côn khen ngợi: "Phi Cơ ca, mặc dù Hòa Ký không chạm vào mấy thứ này, nhưng hàng lậu trên toàn Cảng thành, các ngài ăn lợi nhuận 60% mà không có nguy hiểm gì. Ngài mới là kẻ chiến thắng trong cuộc sống."
"Yên tâm đi, ta không có hứng thú với việc làm ăn của ngươi."
Đáp án Phi Cơ đưa ra khiến Lâm Côn yên tâm hơn chút: "Ngươi giúp ta nhìn coi xưởng của ngươi có mấy thứ này không?"
Phi Cơ giống như đang nói về việc nhỏ nhặt không đáng kể, tiện tay đưa cho Lâm Côn vài trang trong một tập tài liệu.
Lâm Côn nhận lấy.
Giá đựng dụng cụ hóa học, dụng cụ đun nóng và khuấy trộn bằng lực điện từ... tên của các dụng cụ khiến hắn ngẩng phắt đầu.
"Phi Cơ ca, đây là cách sản xuất băng. Ngươi biết công xưởng của ta chỉ sản xuất hàng trắng, rất ít động vào thứ này."
Lâm Côn trả lời.
"Chi phí làm ra thứ này thấp hơn ma túy của ngươi 60%. Cả Đông Nam Á đều biết kỹ thuật của ngươi. Đừng nói với ta ngươi chưa từng nghiên cứu."
Phi Cơ nói thẳng: "Yên tâm đi. Giúp ta dùng công xưởng và kỹ thuật của ngươi kiểm chứng một kỹ thuật, ngươi muốn thù lao gì thì cứ ra giá."
"Kỹ thuật gì?"
Lâm Côn hỏi.
"Có người nói với ta kết bạn thì phải chân thành. Một số mối quan hệ của ngươi ở Đông Nam Á rất quan trọng với ta. Ngươi và Sát Sai là huynh đệ, cho nên ta sẽ không ăn cháo đá bát."
Phi Cơ cho Lâm Côn uống một viên thuốc an thần.
Hắn không nói dối, quan hệ giao dịch giữa Hòa Ký và Sát Sai không tệ, mà quan hệ giữa đối phương và Lâm Côn có thể nói là vào sinh ra tử, cho nên Phi Cơ không định cứng rắn quá.
Phi Cơ nhìn Lâm Côn đã bình tĩnh hơn, tiếp tục nói: "Một kỹ thuật rất quan trọng, cần giữ bí mật."
Có thể lăn lộn đến vị trí hiện tại đều là người thông minh, có mấy lời không cần nói quá rõ ràng.
Nếu cần bảo mật, vậy thì ai có thể giữ bí mật?
Chỉ có một đáp án.
Người chết.
"Đội xe, người khuân vác, kho hàng, công xưởng, đây là dây chuyền cung ứng của ta."
Lâm Côn cũng không che giấu: "Ba cái khác có thể đổi người lúc nào cũng được, nhưng thợ cả làm việc cho công xưởng do ta tuyển chọn từ trăm ngàn người."
Ánh mắt của nam nhân mái tóc hoa râm này không còn khiêm nhường như lúc mới bước vào. Hắn nói rất nghiêm túc: "Hai thợ cả lâu năm, ba đồ đệ. Ngươi giết bọn hắn thì việc làm ăn của ta phải ngừng rất lâu."
"Kỹ thuật không phức tạp, ta chỉ cần thợ cả lâu năm nhiều kinh nghiệm nhất và một đồ đệ là được."
Phi Cơ trầm ngâm rất lâu mới nói tiếp: "Ra giá đi."
Lâm Côn nhìn Phi Cơ. Đây là tình thế bắt buộc, cuối cùng hắn vẫn phải gật đầu: "Ta không thiếu tiền. Ngươi nợ ta hai mạng thì phải trả cho ta hai mạng."
"Được."
Phi Cơ hờ hững gật đầu: "Ngươi muốn giết ai?"
"Hai năm trước có một gia hỏa tên A Cường nằm vùng bên cạnh ta. Có thể nói ta thành tâm thật ý đối đãi với hắn, nhưng hắn lại khiến ta tổn thất nặng nề. Hiện tại quân hàm của tên khốn đó đã có hai bông hoa rồi, ta muốn hắn chết."
Lâm Côn gần như rít ra từ trong kẽ răng mấy chữ cuối cùng. Có thể thấy hắn hận người này nhiều cỡ nào.
"Người còn lại là ai?"
Phi Cơ không đồng ý ngay, chỉ lạnh giọng hỏi tiếp.
"Bưu ba mắt của Thập Tứ Thủy. Hắn nẫng mất số hàng trị giá mười triệu của ta mà cứ tưởng thần không biết quỷ không hay. Ta muốn hắn có mạng kiếm mà không có mạng tiêu!"
"Hòa Ký cơ to nghiệp lớn, có vài chuyện ta phải cẩn thận chút."
Phi Cơ nâng ly: "Ta có thể lấy mạng Bưu ba mắt bất cứ lúc nào, nhưng mạng của Trịnh Chí Cường thì ngươi phải chờ."
"Được, ta chấp nhận trong vòng một năm."
Lâm Côn nâng ly: "Hợp tác vui vẻ."
Giang hồ là gì?
Giờ phút này một ly rượu, bốn mạng người chính là giang hồ...
…
Buôn hàng trắng, điều quan trọng nhất là gì?
Cẩn thận và cẩn thận hơn nữa.
Vì vậy, giao dịch mất hết tính người này không được phép thất bại, thất bại thì chỉ có một kết quả.
Chết.
Tuyệt đối không có cơ hội trở mình.
Lâm Côn là người thần bí nhất trong ba ông trùm Cảng thành. Hắn có thể sống đến giờ, lại còn đánh ra cục diện như vậy, chẳng cần nghĩ cũng biết người này cẩn thận cỡ nào.
Công xưởng, nhà kho, vận chuyển hàng.
Ba phương diện này là một tuyến liên kết. Thậm chí để bảo mật, chính Lâm Côn cũng không biết vị trí cụ thể của công xưởng của mình.
Từ đó có thể thấy sự gian xảo của hắn.
Bốn chiếc xe việt dã màu đen lao như bay trên đường. Nét mặt Lâm Côn chẳng những không thả lỏng mà còn nặng nề hơn.
Bởi vì từ tuyến đường hắn đã đoán được điểm đến là Quan Đường.
Hai mươi phút sau, mấy chiếc xe lần lượt chạy vào bãi đỗ xe của tòa nhà Trường Huy. Lâm Côn không thể che giấu nỗi sợ hãi và chấn động của mình được nữa.