"Sao vậy?"
Phi Cơ ngồi cạnh Lâm Côn, cười như không cười: "Kinh ngạc lắm hả?"
Lâm Côn gật đầu.
Không sai, hắn chỉ biết công xưởng của mình nằm trong tòa nhà này chứ không biết vị trí cụ thể. Dây là bí mật đến thuộc hạ của hắn cũng không biết, nhưng Hòa Ký lại biết rõ.
Ở Cảng thành, Hòa Ký đã lớn mạnh đến đáng sợ!
"Khả năng khống chế."
Cửa xe mở ra, Phi Cơ là người đầu tiên xuống xe. Hắn xoay người, tiếp tục nói với Lâm Côn hành động chậm chạp vì quá sốc: "Quan Đường đã được Hòa Ký thống nhất, nếu ngay cả tin tức này cũng không biết thì A Tân không xứng ngồi lên vị trí này."
A Tân là nhân tài mới nổi dạo gần đây trong Hòa Ký.
Dựa vào sự ủng hộ của Hòa Ký có thực lực hùng hậu, hắn không chỉ thành công cắm cờ ở Quan Đường, mà còn đánh đuổi mấy băng đảng nhỏ khác. Có thể nói là uy vọng của Quang Đường nhất thời có một không hai.
"Nói thật là ta cũng không biết vị trí của công xưởng ở tầng nào."
Lời nói của Lâm Côn có ý vò mẻ không sợ nứt. Hắn ngẩng đầu nhìn Phi Cơ: "Phi Cơ ca đã biết thì dứt khoát dẫn đường đi."
Lâm Côn vốn định gọi điện cho người phụ trách công xưởng là Nguyên Bảo thúc, gọi hắn xuống đón người. Nhưng bây giờ hắn cho rằng mình nên lợi dụng Hòa Ký để cảnh cáo Nguyên Bảo đã phụ trách kho hàng cho hắn nhiều năm.
Thậm chí Lâm Côn đã có ý định đổi kẻ hi sinh thành Nguyên Bảo và đồ đệ của hắn.
Làm cái ngành này, hắn không tin tưởng bất kỳ kẻ nào.
Lâm Côn không quan tâm mạng lưới tin tức của Hòa Ký lợi hại nhường nào. Tóm lại là hắn cho rằng cứ điểm quan trọng bị phát hiện thì phải chịu trách nhiệm.
Ngoại trừ cẩn thận, tàn nhẫn cũng là phẩm chất mà trùm buôn thuốc phiện phải có.
…
Trong phòng số 9 trên tầng 8.
Dưới ánh đèn mờ tối, trên chiếc bàn làm việc lớn bày đầy các loại dụng cụ và bột ma túy có độ tinh khiết cao khiến đám con nghiện phát cuồng.
Bốn năm hán tử đeo mặt nạ phòng độc cực kỳ đơn giản đang bận rộn không ngừng. Không ai hiểu rõ hơn bọn hắn tác hại của thứ bột trắng này. Mà bọn hắn sản xuất thứ này quanh năm suốt tháng khó tránh khỏi hít vào ít bụi. Vì vậy những người này luôn thực hiện đầy đủ các biện pháp phòng ngừa.
Keng keng!
Cánh cửa sắt được khóa bằng sáu ổ khóa đột nhiên bị gõ vang. Sắc mặt của những người trong phòng lập tức thay đổi.
"Đừng hoảng hốt!"
Nguyên Bảo thúc là một nam nhân đã hơn năm mươi tuổi, có một cái chân đau, trang phục bình thường cũ rích. Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì hắn giống hệt nam nhân trung niên nghèo khổ trên đường.
Không ai ngờ rằng nam nhân trung niên cơ cực này lại là người phụ trách việc xuất nhập mấy chục triệu hàng trắng mỗi ngày.
Nguyên Bảo thúc chậm rãi đứng dậy, quát mấy thợ cả và đồ đệ đã sợ tái mặt: "Đám cớm sẽ không gõ cửa gióng trống khua chiêng như vậy đâu. Ta ra đó xem có phải ai đó tìm nhầm phòng không."
Nguyên Bảo thúc vừa nói vừa úp bàn tay xuống ra dấu. Mấy người còn lại lập tức hiểu ý của hắn.
Chuẩn bị tiêu hủy.
Căn phòng này có bốn nhà vệ sinh và sáu cống thoát nước. Bọn hắn có thể xả toàn bộ hàng vào cống thoát nước trong vòng năm phút.
Phải biết rằng Cảng thành là một nơi coi trọng chứng cứ, chỉ cần tốc độ đủ nhanh thì không ai có thể định tội cho bọn hắn.
Cửa sắt hé ra một khe nhỏ, Nguyên Bảo thúc hơi ngạc nhiên.
Bởi vì Lâm Côn - người tuyệt đối không xuất hiện ở công xưởng lại thình lình đứng ở bên ngoài, sau lưng hắn là bốn năm hán tử lạ mặt.
"Đừng sợ. Đừng nói với ta ngươi không nhận ra Phi Cơ ca của Hòa Ký nhé." Lâm Côn biết rõ quy trình của công xưởng mình. Thấy Nguyên Bảo thúc lộ vẻ sửng sốt, hắn lập tức hiểu ra đối phương đang nghĩ gì. Nam nhân nói: "Đừng tiêu hủy hàng. Nếu thật sự xảy ra chuyện, cmn ngươi toi từ lâu rồi."
Nguyên Bảo cười gượng, mở cánh cửa sắt dày nặng khiến người ta tuyệt vọng kia ra.
"Nguyên Bảo, ngươi và cháu ngoại của ngươi ở lại."
Lâm Côn lạnh lùng nhìn mấy người đang bối rối: "Những người khác tới nhà kho số 3, ta sẽ liên lạc sau."
Mọi người rời đi rất nhanh. Mấy phút sau, trong nhà xưởng rộng lớn chỉ còn lại hai nhân viên kỹ thuật là Nguyên Bảo và cháu ngoại của hắn.
"Phi Cơ ca có chút đồ cần các ngươi làm, ta không tiện ở lại đây."
Lâm Côn đưa một điếu thuốc cho Nguyên Bảo đang lo sợ bất an, sau đó vỗ vai đối phương: "Ta chờ ngươi bên dưới. Lâu rồi chúng ta không cùng ăn khuya."
Nguyên Bảo thúc chậm rãi gật đầu. Biểu hiện bình thường như mọi khi của ông chủ khiến hắn gạt bỏ chút nghi ngờ cuối cùng.
Phi Cơ nhìn Lâm Côn rời đi một mình, mỉm cười gật đầu.
Không ai nói gì.
Lâm Côn rất thông minh. Hắn biết thứ Phi Cơ cần kiểm chứng, mình biết càng ít thì càng an toàn. Hơn nữa, hắn để lại hai người này tức là đã đưa ra lựa chọn.
"Trình tự này, kỹ thuật này."
Phi Cơ đưa tài liệu vẫn luôn cầm trong tay cho Nguyên Bảo: "Ta muốn ngươi làm một lần, thử xem có phải thật không."
"Vâng, Phi Cơ ca."
Biểu hiện của Nguyên Bảo cực kỳ cung kính.
Đây là Phi Cơ ca của Hòa Ký, không phải Lâm Côn. Hắn thuộc tầng trung trong mạng lưới của Lâm Côn, sự hiểu biết và nỗi sợ hãi Hòa Ký vượt xa ông chủ Lâm Côn. Nguyên Bảo nhận tài liệu, vừa mới lật vài trang, gương mặt hoàn toàn không che giấu được cảm xúc kinh ngạc.
Tri thức hóa học của hắn cực kỳ phong phú. Mặc dù trong tài liệu không viết rõ quy trình kỹ thuật này làm cái gì, nhưng hắn vẫn hiểu được sự đáng sợ và tính đột phá của những kỹ thuật này.
"Không thể nào!"
Bởi vì quá sốc nên giọng nói của Nguyên Bảo thúc lớn hơn ngày thường không ít: "Không có Ephedrine thì sao có thể làm được? Còn có tỉ lệ chuyển hóa này nữa, tuyệt đối không thể thấp đến mức này."
"Làm ra chẳng phải sẽ biết sao?"
Tri thức văn hóa của Phi Cơ khiến hắn không tài nào hiểu được tính đột phá trong kỹ thuật của Lưu Triệu Hoa, cho nên hắn chỉ hờ hững xua tay: "Muộn rồi, ta không có thời gian."