"Thổi phồng?"
Tô Trung Hòa cười hờ hững.
"Ta đảm bảo ông chủ Kỳ dựa vào thổi phồng đi lên."
Cố Phú Trạch nghiêm túc đáp lời. Hắn đã bắn ra phát súng đầu tiên tấn công ông chủ Kỳ. Tuy nhiên, Cố Phú Trạch đang đắc ý không biết rằng từ lúc này hắn đã rơi vào chiến trường của Thiên Nam hai Tô!
"Ha ha."
Ông chủ Tô cười rất vui vẻ, ánh mắt hắn nhìn Cố Phú Trạch cũng trở nên hòa nhã: "Khóc trước mộ mà có cảm tình như thế, hay thật đấy! Thật ra ông chủ Kỳ của chúng ta nên đến bộ phận dân chính!"
Thấy nhiều người không hiểu ý mình, Tô Trung Hòa cười ha ha giải thích: "Nghĩa trang liệt sĩ của chúng ta cũng cần người phụ trách tận tâm mà."
Mọi người cười vang.
…
Sau khi cuộc họp kết thúc, Cố Phú Trạch có chút đắc ý vì thái độ của Tô Trung Hòa, còn phát hiện ra ánh mắt Cố Thanh Tùng nhìn mình.
Điều này khiến hắn càng thêm hưng phấn.
Hắn thuộc chi thứ Cố gia, nhưng để tránh nghi ngờ và một số lý do cá nhân nên bình thường hắn và Cố Thanh Tùng không thường xuyên qua lại gần gũi.
Bây giờ rốt cuộc nhân vật lớn nhất dòng chính Cố gia cũng coi trọng mình rồi ư?
Tiếc là sự việc không phát triển như dự đoán của hắn.
"Ngươi có biết mình đang làm gì không?"
Cố Thanh Tùng giận dữ như một con sư tử, trái ngược với hình tượng tao nhã của hắn. Trước giờ Cố Thanh Tùng chưa từng bận tâm đến người Cố gia như vậy, lúc này hắn chỉ hận không thể bóp chết ông anh họ này.
"Sao vậy?"
Cố Phú Trạch bị mắng, vẻ mặt hoảng hốt. Hắn có thể ngồi lên vị trí hiện tại là nhờ Cố gia đã bỏ ra rất nhiều công sức. Mà kiến thức chính trị và thủ đoạn làm việc của hắn không hề cao minh.
Cho nên hắn rất sợ Cố Thanh Tùng.
"Ngươi có biết ông chủ Kỳ là người của ai không?"
Giọng điệu của Cố Thanh Tùng tràn đầy khinh thường: "Năm đó Tam thúc chọn tên ngốc nhà ngươi thay thế hắn đúng là lựa chọn sai lầm nhất trong đời."
"Ông chủ Kỳ?"
Tâm trạng Cố Phú Trạch lập tức thả lỏng: "Đương nhiên ta biết lai lịch của hắn! Hắn và Lưu Lương qua lại thân thiết, cũng là con rể Lương gia. Nhưng ta biết căn cơ của hắn là Vạn gia."
Không có năng lực không có nghĩa là tin tức không linh thông. Cố Phú Trạch có một đặc điểm là đào bới quan hệ của các nhân vật giới chính trị, thậm chí ngày thường rất nhiều người gọi hắn là Bách Hiểu Sinh Thiên Nam.
Điểm này khiến Cố Phú Trạch rất vui vẻ.
"Hết rồi hả?"
Nếu không phải đang ở trong văn phòng, thì e là hiện tại Cố Thanh Tùng đã mắng to. Nhưng lúc này hắn vẫn cố nhịn, định xem xem anh họ của mình rốt cuộc ngu xuẩn cỡ nào.
"Vạn gia không người kế tục, sức ảnh hưởng không bằng thái thú. Lưu Lương sẽ không ra sức bảo vệ ông chủ Kỳ. Nói cách khác, mạng lưới quan hệ của ông chủ Kỳ đa phần là ở tầng trung. Ta họ Cố, lại có ông chủ Tô chống lưng, giẫm hắn mấy phát thì có sao đâu?"
"Ngu không ai bằng!"
Cố Thanh Tùng day huyệt thái dương: "Mấy năm nay ông chủ Kỳ có uy vọng rất cao ở cơ sở, làm việc rất âm hiểm, chỗ dựa của hắn không rõ ràng như vậy đâu. Đồ ngu nhà ngươi suốt ngày nghiên cứu mấy chuyện này mà không nhìn ra hả?"
Cố Thanh Tùng xua tay ngăn cản Cố Phú Trạch cố gắng phản bác, tiếp tục nói.
"Lý Phong Điền đập phá quán bar ZT, ông chủ Kỳ quét sạch toàn bộ địa bàn của Lý điên trong mười ngày là vì sao?"
Cố Phú Trạch biến sắc, sắc mặt tái mét, ngập ngừng nói: "Quan hệ giữa tập đoàn Cẩm Tú và ông chủ Kỳ không cạn?"
"Ngươi nói xem?"
Cố Thanh Tùng tức giận nói: "Vĩnh viễn đừng nhìn sự việc ngoài mặt. Không có ý của Tô Bình Nam, một kẻ cẩn thận như Kỳ Đồng Ủy sao lại gióng trống khua chiêng như thế?"
"Nhưng ta chưa từng nghe thấy hai người này có liên hệ..."
Cố Phú Trạch vẫn không tin, bèn phản bác.
"Ngươi tưởng Tô Bình Nam chỉ có tiền, chỉ hung ác thôi hả?"
Giọng điệu của Cố Thanh Tùng càng thêm lạnh lùng: "Ngay cả ta cũng không nhìn thấu cái tên thâm trầm này!
Chuyện của Quách Quang Diệu khiến hắn và Cố gia chúng ta nảy sinh khoảng cách. Bây giờ ngươi lại làm như vậy, ngươi nói xem hắn sẽ nghĩ thế nào?"
"Chắc là hắn chưa biết đâu."
"Ngươi nên đi khám đầu đi!"
Cố Thanh Tùng dứt khoát ngắt lời: "Ngươi có tin là hiện tại Tô Bình Nam đã nhận được tin tức rồi không?"
"Vậy ta phải làm sao?"
Lúc này Cố Phú Trạch không còn ung dung như ban đầu, thậm chí giọng nói còn run rẩy.
Đành chịu thôi, người có tên cây có bóng.
Chuyện xảy ra ở phủ thái thú hồi trước là cơn ác mộng của Cố Phú Trạch, hắn thật sự sợ hãi thủ đoạn của Tiểu Hồng Bào.
"Nếu trong tay ngươi có dự án liên quan đến tập đoàn Cẩm Tú thì ngươi hãy đích thân đến đó một chuyến. Tô Bình Nam rất thông minh. Đồng thời, ngươi phải xóa sạch những chuyện kia ngay lập tức."
Cố Thanh Tùng thản nhiên nói: "Chuyện giữa Thiên Nam hai Tô mà ngươi cũng dám tham dự, tự cầu phúc đi!"
...
Sự việc bắt đầu lên men.
Chuyện trong quan trường cần phải gạt lớp sương mù bên ngoài để nhìn vào thực chất.
Lưu Lương là một trong những lão đại phe bản địa, trong tình huống không có bất kỳ trao đổi gì với Tô Trung Hòa đã dự định tạo dựng một quan viên lục phẩm Lục Phiến Môn thành tấm gương tiêu biểu, thậm chí còn kéo theo ban tuyên truyền góp sức.
Trong lúc trò chuyện, Tô Trung Hòa bắt tay từ những tin đồn thú vị về ông chủ Kỳ. Sau khi nhấn mạnh lý tưởng làm việc thực tế, hắn cũng bày tỏ thái độ của mình.
Chỉ một câu thôi, hắn không tán đồng tấm gương tiêu biểu này.
Ông chủ Tô bày tỏ thái độ, phản ứng của đám người Lưu Lương là mọi kiến nghị và hành động liên quan đến ông chủ Kỳ đột nhiên dừng lại, thậm chí còn dùng tài liệu về chiến sĩ nhân dân. Có vẻ như Tô Trung Hòa từ đầu đến cuối không xuất hiện đã chiến thắng?
Chưa chắc.
Tô Trung Hòa lõi đời biết rõ phe bản địa sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, cho nên hắn phải đốt cây đuốc thứ hai.