Trị quốc như nấu cá.
Trong thời gian này, Tô Trung Hòa đã tìm hiểu rõ quan hệ dây mơ rễ má ở Thiên Nam, sau đó lợi dụng tọa đàm của một lão anh hùng để đi bước đầu tiên.
Quá trình này hắn không thiếu khiên nhẫn.
Nhưng sau khi nắm rõ tình hình, Tô Trung Hòa cũng không thiếu quả quyết.
Mũ quan trong tay, vậy bước tiếp theo là lập uy!
"Gọi Vương Vinh cục chống tham ô đến văn phòng."
Tô Trung Hòa dặn dò Lý Kỳ Xương, không nói quá nhiều.
Hiện tại hai người đã có sự ăn ý. Ông chủ Tô khá hài lòng về thư ký trẻ thông minh và hiểu chuyện này.
Không tham lam, không tò mò, biết tiến biết lùi.
Nếu đối phương chăm chỉ vài năm khiến hắn hài lòng, thì hắn sẽ không keo kiệt cho đối phương một tương lai xán lạn.
…
Một trung tâm khác của dòng xoáy.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà Cẩm Tú, Tô Bình Nam cúp điện thoại.
"Xem ra ông chủ Nhậm rất được lòng Tô Trung Hòa. Một danh hiệu chiến sĩ nhân dân mà cũng khiến hắn mở miệng chửi tục."
Mấy hán tử trong văn phòng đều im lặng.
Đám Lục Viễn, Đỗ Cửu, Đỗ Thạch đều là hãn tướng, tranh đấu kiểu này thì bọn hắn không dám đưa ra bất kỳ ý kiến gì.
"Gọi điện cho ông chủ Kỳ."
Tô Bình Nam gõ ngón tay lên mặt bàn: "Giao những chứng cứ của Cố Phúc Trạch kia cho hắn. Ta muốn xem nam nhân muốn đánh cờ thắng trời đó có xứng với bốn chữ này hay không!"
…
Kỳ Đồng Ủy đã trở về Thiên Đô. Tuy không bắt sống được Lưu Triệu Hoa, nhưng thành quả tập kích bất ngờ lần này cũng đủ huy hoàng.
Bình thường ông chủ Kỳ rất biết đối nhân xử thế, chiến công hạng một trong trụ sở cảnh sát giúp uy vọng của hắn trong lòng rất nhiều người đạt đến đỉnh cao.
Trong khi rất nhiều người đều đang suy đoán liệu có phải ông chủ Kỳ sẽ tiến thêm một bước hay không, thì một nước lạnh giội xuống.
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, lời đánh giá của ông chủ Tô lớn nhất Thiên Nam nhanh chóng lan truyền trong hệ thống cảnh sát.
Nhất thời ánh mắt rất nhiều người nhìn ông chủ Kỳ trở nên kỳ lạ.
Bản tính con người phức tạp.
Ánh mắt ghen tỵ hoặc hâm mộ biến thành chế giễu, thậm chí có ánh mắt đồng cảm.
Trong câu lạc bộ do Cao Tiểu Cầm mở, Kỳ Đồng Ủy giam mình trong căn phòng xa hoa nhất, điên cuồng đập phá mọi thứ.
"Bao nhiêu năm qua ta vào sinh ra tử, vậy mà cấp trên lại đánh giá ta bằng mấy chữ này?"
Bởi vì giận dữ nên vẻ mặt nam nhân hơi dữ tợn.
Người hiểu ông chủ Kỳ nhất tất nhiên là nữ nhân của hắn. Cao Tiểu Cầm không ngăn cản ông chủ Kỳ phát tiết, mặc cho hắn đập phá phòng vip được trang hoàng lộng lẫy có giá trị sáu chữ số.
"Khá hơn chút nào chưa?"
Cao Tiểu Cầm vừa rót rượu vang mà Kỳ Đồng Ủy thích nhất vào ly, vừa dịu dàng nói: "Có vài chuyện chỉ cần ngươi cố gắng là được rồi. Hiện tại chúng ta đã có cuộc sống rất tốt đẹp."
Có lẽ là đã phát tiết lửa giận nên nét mặt ông chủ Kỳ không còn dữ tợn. Hắn nhận ly rượu, nhìn nữ nhân quỳ gối nhẹ nhàng lau vết bẩn trên giày cho mình.
"Hiện tại chúng ta chẳng tốt tí nào. Ta đã nói với ngươi rồi, làm người nhất định phải liều."
Nam nhân nâng ly, vị đắng chát của rượu vang chui vào cổ họng khiến hắn bình tĩnh hơn.
"Chúng ta không liều thì đời sau của chúng ta phải liều. Cơ hội thay đổi số phận không nhiều."
Là một người xuất thân nghèo khổ, ông chủ Kỳ biết rõ hơn ai hết độ khó của việc phá vỡ gông xiềng giai cấp.
"Yên tâm đi, từ nhỏ ta đã lớn lên trong sự coi thường của người khác, ăn cơm thừa canh cặn của người khác, mặc quần áo người khác thải ra, có thể nói là đã nhận hết tủi nhục."
Ông chủ Kỳ dịu dàng vén lọn tóc rủ xuống của nữ nhân ra sau tai: "Cho nên những lời này không đánh gục ta được đâu."
Cao Tiểu Cầm ra sức gật đầu.
"Ta không có danh tiếng tốt trong tầng lớp cấp cao, ta biết chứ, nhưng ta không có lựa chọn khác."
Nam nhân đập chiếc ly thủy tinh trong tay vào tường. Trong tiếng vỡ trong trẻo, giọng nói của nam nhân có phần cay đắng: "Đối với chúng ta, thứ này là xa xỉ phẩm, không chơi nổi. Ta chỉ có thể cúi đầu trước quyền lực trước, sau này mới có thể bắt những người kia cúi đầu trước ta."
"Ta liều mạng muốn bò lên là vì muốn lấy lại tôn nghiêm."
Giọng điệu của Kỳ Đồng Ủy trầm thấp lạnh lùng: "Không ai có thể ngăn cản bước chân ta, Tô Trung Hòa thì sao chứ?"
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến ông chủ Kỳ vừa mới bình tĩnh lại vô cùng tức giận. Nam nhân nói với Cao Tiểu Cầm: "Bảo cái tên không có mắt này cút đi."
Cao Tiểu Cầm cũng không vui.
Nữ hài thấy bất kể là ai quấy rầy mình vào lúc này cũng quá là không hiểu chuyện. Không hiểu chuyện thì tất nhiên phải trả giá đắt.
Cửa mở ra, Hồng tỷ đã lâu không gặp cười tủm tỉm xuất hiện trước mặt Cao Tiểu Cầm.
"Ngươi vẫn chịu trở về ư?"
Cao Tiểu Cầm cố nén tâm trạng không vui: "Đồng Ủy không vui, chúng ta sang phòng khác nói chuyện."
"Lục Viễn tới."
Hồng tỷ nói: "Đương nhiên ta biết tâm trạng của ông chủ Kỳ không tốt, ta nào có không hiểu chuyện như vậy. Tuy nhiên Lục Viễn có chuyện muốn gặp vị kia nhà ngươi."
…
Mấy phút sau, trong một căn phòng khác.
Ông chủ Kỳ như biến thành một người khác, nét mặt thoải mái vui vẻ. Hắn cười ha ha, chủ động chìa tay với Lục Viễn.
"Xem ra tâm trạng của ông chủ Kỳ rất tốt."
Lục Viễn đưa một tập tài liệu dày cho đối phương: "Xem ra mấy chữ khóc trước mộ, quỳ gối không ảnh hưởng gì tới ngươi."
Câu nói này khiến nụ cười cứng đờ trên gương mặt Kỳ Đồng Ủy.
"Tô tổng muốn ngươi tới gặp ta là để châm chọc ta sao? Rảnh hơi quá nhỉ!"
"Tô tổng cũng không thích những kẻ cao cao tại thượng tự nhận có huyết thống cao quý trời sinh. Cho nên hắn muốn ta đưa cho ngươi một thứ."
Lục Viễn không tức giận, vẫn mỉm cười trả lời: "Ngươi có muốn ta truyền đạt lại đánh giá của Tô tổng về chuyện này không?"