"Nói nghe xem."
Kỳ Đồng Ủy không cố nặn ra nụ cười nữa.
Hắn biết rõ tại sao vừa rồi Lục Viễn lại thể hiện tính công kích. Hiển nhiên những người này của Cẩm Tú cũng không thích mình cố gắng giữ lớp ngụy trang. Có lẽ trong mắt đám người Lục Viễn, từ lâu mình đã trở thành một phần tử của Cẩm Tú, mình giả vờ bình thản đã khơi dậy sự bất mãn của đối phương.
"Ngươi từng trúng ba phát đạn, công lao không nhỏ nhưng không thể thay đổi số phận của mình. Ngươi vẫn phải mệt nhoài nơi khỉ ho cò gáy."
Lục Viễn bắt chước giọng điệu của Tô Bình Nam: "Một lần quỳ gối, nhưng ngươi có thể trở lại quỹ tích cuộc đời chính xác."
Cơ mặt của ông chủ Kỳ bất giác co giật.
"Không có cái lần khóc trước mộ kia thì ngươi sẽ không thật sự bước vào giới chính trị. Tuy ngươi làm việc ở cơ sở rất tốt, nhưng đại tiểu thư Lương gia lại cho rằng ngươi không nghe lời, còn dồn ép ngươi."
Lục Viễn tiếp tục nói: "Cho nên lão đại nói đúng, đối với loại người xuất thân nghèo khó cơm không đủ no như ngươi mà nói, hai chuyện này đã thay đổi vận mệnh của ngươi."
"Nói cho ngươi một bí mật."
Lục Viễn nói: "Sau khi Ông chủ Tô yêu cầu xuống nông thôn, mười năm đầu Tết nào hắn cũng trở về lau kính cho nhà của một người.
"Ai?"
Ông chủ Kỳ hỏi.
Lục Viễn nói ra tên của một nhân vật lớn đã dần ở ẩn, giọng điệu hơi kỳ lạ: "Ta đưa tài liệu cho ngươi rồi, bây giờ ngươi sẽ làm thế nào?"
Ông chủ Kỳ đọc lướt qua tài liệu, trên đó viết hồi Cố Phú Trạch vẫn còn là phó chủ tịch huyện, có một lần ăn tiền hoa hồng công trình văn hóa giáo dục.
Bên trong có đủ biên lai khiến cõi lòng ông chủ Kỳ ớn lạnh.
Đây là đồ của bốn năm trước đấy! Tô Bình Nam âm hiểm và nhẫn nại đến đáng sợ.
"Nếu Tô tổng gặp phải tình huống này thì sẽ làm thế nào?"
Kỳ Đồng Ủy hỏi vặn.
"Cẩm Tú lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, dựa vào đâu mà đứng vững gót chân, hẳn là ông chủ Kỳ biết rõ."
Lục Viễn lịch sự chào tạm biệt, bỏ lại một câu cuối cùng: "Lão đại nói muốn đánh cờ thắng trời thì trước tiên phải có cam đảm nhân định thắng thiên."
…
Lục Viễn đi rồi.
Trong phòng vip bừa bộn trở nên vô cùng yên tĩnh, ông chủ Kỳ và Cao Tiểu Cầm đều lặng thinh không nói gì.
"Rót cho ta ly rượu."
Vẻ mặt ông chủ Kỳ chưa bao giờ nặng nề đến thế, điều này khiến Cao Tiểu Cầm vô cùng căng thẳng. Nữ nhân nghe lời ngồi xuống, thậm chí lúc rót rượu, bàn tay cầm chai rượu hơi run run.
Dù sao tầm mắt nữ nhân cũng thiển thận, kinh nghiệm quá ít. Ở thời không này Cao Tiểu Cầm được ông chủ Kỳ bảo vệ quá tốt nên nàng khó tránh khỏi thiếu sự bình tĩnh khi gặp chuyện lớn.
"Sự việc rất nghiêm trọng sao?"
Cao Tiểu Cầm ôn tồn nói: "Trước giờ ta chưa từng thấy ngươi căng thẳng như vậy."
"Tiểu Hồng Bào muốn ta làm súng, ta muốn là con chim đầu đàn trong lần tranh đấu này giữa Thiên Nam hai Tô."
Kỳ Đồng Ủy nhận ly rượu vang: "Tô Bình Nam từng bước ép ta, ta biết hắn muốn ta hoàn toàn thần phục. Điều đó là không thể nào!"
"Vì sao Tiểu Hồng Bào nhất quyết phải đấu với Tô Trung Hòa?"
Cao Tiểu Cầm không hiểu: "Hiện tại số tiền hắn kiếm được cũng đủ cho hắn ung dung tự tại cả đời, lùi một bước không phải là tốt hơn sao?"
Tô Bình Nam sẽ không thần phục bất kỳ kẻ nào, đây là điểm quan trọng nhất. Huống chi hắn thông minh như vậy, tất nhiên biết rõ lùi một bước thì sẽ phải đón trăm quyền."
Nam nhân nhấp một hớp rượu vang: "Những năm gần đây tập đoàn Cẩm Tú lũng đoạn các ngành nghề và khống chế các tầng lớp ở Thiên Nam, giống như một ngọn núi lớn đè lên đầu mọi người."
Nam nhân nhìn nữ nhân: "Mặc dù hắn vô cùng khiêm tốn, nhưng đã gây thù chuốc oán quá nhiều. Khi ngọn núi này sập một góc sẽ có vô số người muốn hắn ngã xuống, vì vậy hắn không thể lùi."
"Tô Bình Nam cũng xuất thân nghèo khó."
Cao Tiểu Cầm nói khẽ: "Ta nghe nói hồi đi học hắn mặc một bộ quần áo ba năm."
Kỳ Đồng Ủy lộ ánh mắt kính trọng: "Nói một cách nghiêm ngặt thì tên này là kiêu hùng chính hiệu. Ta thừa nhận hắn giỏi hơn ta."
"Tô Bình Nam dựa vào sự cay độc và tầm nhìn lâu dài mà người bình thường khó có thể hiểu được, phá vỡ gông xiềng, huyết thống, hoàn cảnh xuất thân của hắn. Thậm chí thời đại cũng không trói buộc được hắn."
Giọng điệu của ông chủ Kỳ có phần hiu quạnh: "Có điều tên này quá khát máu, e là vĩnh viễn không được thế giới này thừa nhận."
"Ngươi mới là người giỏi nhất."
Cao Tiểu Cầm khẽ dựa vào lòng Kỳ Đồng Ủy: "Nghe nói Tô Bình Nam là một kẻ điên không biết hưởng thụ. Ta cảm thấy cuộc đời hắn quá nhạt nhẽo."
Ông chủ Kỳ vuốt ve mái tóc của nữ nhân, trong lòng đột nhiên dâng lên một luồng hơi ấm khiến ông chủ Kỳ vẫn luôn nhạy cảm không chú ý tới nét mặt của nữ nhân mình yêu.
Khi đánh giá về Tô Bình Nam, sắc mặt nữ nhân tái mét.
Trong lòng Cao Tiểu Cầm, ba chữ Tô Bình Nam chính là ma quỷ đáng sợ nhất. Rất nhiều nhược điểm của nàng bị đối phương nắm trong lòng bàn tay, điều này khiến nàng nhiều lần mồ hôi đầm đìa, giật mình tỉnh giấc từ trong ác mộng.
Tên kia không phải người!
Đây mới là đánh giá chân thật nhất của Cao Tiểu Cầm về Tô Bình Nam.
…
Đương nhiên Tô Bình Nam là người.
Hắn cũng có thất tình lục dục như người khác, chẳng qua hắn có khả năng kiểm soát mạnh và tâm tư thâm trầm nên không ai nhìn thấu mà thôi.
Tô Bình Nam vốn ít xuất hiện, vậy mà hôm nay lại hiếm có lần hắn rời khỏi tòa nhà Cẩm Tú.
Đoàn xe gồm sáu chiếc xe việt dã màu đen làm cho rất nhiều người trên đường choáng váng.
Nhất là chiếc xe đi đầu có biển số Ô-A44444 ít khi xuất hiện giúp mọi người lập tức hiểu ra ai ngồi trong đội xe của Cẩm Tú.
Tiểu Hồng Bào Tô Bình Nam!
Mặc dù biển số này đã được tập đoàn Cẩm Tú mua lại từ lâu, nhưng rất hiếm khi xuất hiện trên đường.