Đội xe vẫn chạy thật nhanh.
Tô Bình Nam rút lại suy nghĩ của mình. Khi chỉ còn cách mục tiêu một tiếng, nam nhân đột nhiên quay lại hỏi Lục Viễn một câu.
“Vương Khải là do ngươi dẫn ra, ngươi cũng biết rõ thực lực của hắn. Ta nhớ xuất hành đi theo Định Bắc lần này có ba thành viên của Hải Đông Thanh và hai người lính ưu tú của đại đội Lâm Hải.” Nam nhân nheo mắt nói: “Hai phút, trong tình huống không sử dụng súng, ngươi có nắm chắc đánh bại đám người đó hay không?”
“Nếu đánh lén, ta đích thân ra tay thì có thể đánh gục được ba người, nhưng kết cục của ta tuyệt đối sẽ không đến một giây. Hiện tại bảo an của Cẩm Tú đã đổi hai nhóm người, có thể ở lại toàn bộ đều là lũ sói con.”
Lục Viễn suy nghĩ vài phút rồi lắc đầu đưa ra câu trả lời khẳng định.
“Ừm.”
Tô Bình Nam gật đầu nói một câu: “Thú vị.”
Nam nhân không nói chuyện, toàn bộ cơ thể dựa vào ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong xe im lặng, chỉ có tiếng máy điều hòa chạy ù ù trong không gian nhỏ bé này.
Tô Bình Nam không vội vã trong việc kinh doanh nấm truffle.
Cẩm Tú có rất nhiều thời gian, chỉ cần hắn xử lý ổn thỏa, việc kinh doanh có thể so với trộm cướp này không thoát khỏi lòng bàn tay của nam nhân. Sở dĩ hắn đi xa như vậy là bởi vì chiến tích đáng nể của một kẻ ngốc.
Ba phút.
Trong ba phút, bảy cao thủ hoàn toàn bị đánh gục. Hơn nữa, trong cuộc đối đầu sau đó, người đó đã đánh gục toàn bộ mười người còn lại xung quanh Tô Định Bắc.
Đây là chiến tích đáng nể của một kẻ ngốc ở thôn Tùng Sơn.
Tô Bình Nam để tay lên ngực tự hỏi.
Sau khi trọng sinh, thực lực của nam nhân tăng lên kinh người. Nhưng trực giác của Tô Bình Nam nói cho hắn biết, cho dù hắn muốn đánh bại những kẻ này trong thời gian ngắn như vậy, chỉ sợ hắn chưa chắc làm được.
Có một câu nói phổ biến là những kẻ phiền phức đều đến từ rừng thiêng nước độc.
Con người càng nghèo càng ít bị ràng buộc bởi đạo đức và quy luật tự nhiên. Khi sinh tồn là một vấn đề, những điều này thực sự không quan trọng.
Thôn Tùng Sơn có nghèo không?
Nghèo.
Hơn nữa còn không phải nghèo bình thường. Chính vì nghèo mà người dân miền núi tưởng chừng hiền hòa này lại cực kỳ khắc nghiệt, những kẻ đó đã chặt hết cây cối, thú rừng ở những ngọn núi gần đó để có thể bán lấy tiền.
Bộ phận lâm nghiệp đã có nhiều nỗ lực để khắc phục, nhưng đáng tiếc kết quả rất thấp.
Bắt?
Những người này chẳng những không phản kháng, thậm chí còn có vẻ đắc ý. Dù sao cũng khó tìm được chỗ ở, chỗ ăn miễn phí mà.
Không bắt?
Như vậy, những người đó sẽ điên cuồng đi chặt cây. Ra sức thuyết phục, thậm chí còn công khai cường độ trấn áp, nhưng những lời này đối với bọn ác ôn ở thôn xóm gần đó chẳng khác nào đánh rắm.
Bộ phận có liên quan đã đưa ra đánh giá cho đối phương.
Lưu manh.
Bởi vì địa điểm quá hẻo lánh, cây cối cũng không nhiều hay thuộc loại quý hiếm gì cả, cho nên các bộ phận liên quan cứ mặc nhiên cho qua. Mắt không thấy thì tâm không phiền.
Nhưng cũng có ngoại lệ.
Ngọn núi ở phía bắc thôn Tùng Sơn rất tươi tốt, màu xanh của những tán cây cao vút tô điểm cho cả ngọn núi rất đẹp. Đặc biệt so với những ngọn đồi trọc khác, ngọn núi này càng mang đến cho người ta cảm giác nó chính là vua.
Có rất nhiều cây được trồng trong khu rừng không lớn này. Theo tuổi tác, chúng có thể được coi là một tài sản quý giá.
Nhưng vì sao lại có thể giữ được?
Chỉ một chữ hung.
Bởi vì nơi này được canh giữ bởi Sỏa Tử. Đám lâm tặc mười dặm tám hương xung quanh, có ai mà không bị Sỏa Tử đánh chứ?
Đó là một cuộc chiến thực sự, kiểu chiến đấu cho đến chết.
Mặc dù đám lâm tặc chặt cây về nuôi sống gia đình có ai mà không can đảm, dám cầm dao liều mạng. Nhưng bất kỳ ai nhìn thấy một nam nhân cao gần hai mét mốt, tay trái tay phải cầm dao bên hông thì không khỏi rùng mình.
Không sai, chính là dao.
Hai con dao lớn trong tay Sỏa Tử chính là loại dùng để cắt cỏ trong quân đội.
Người trong quân đội đều sử dụng loại dao cắt cỏ này. Nhánh cây, cỏ khô gì cũng đều chơi tuốt. Cho nên, nó rất nổi tiếng về độ bền chắc.
Toàn thân bao gồm cả tay cầm đều được làm bằng gang, to như cánh cửa, trọng lượng gần trăm cân. Có thể nói nếu không nhờ nguyên lý đòn bẩy thì thậm chí một người nông dân khỏe mạnh cũng chưa chắc có khả năng sử dụng được nó.
Nhưng loại dao này lại như cọng rơm trong tay Sỏa Tử. Không phải không có kẻ nghèo dự định đến liều mạng, nhưng khi Sỏa Tử vung hai con dao lên, dính thì chết, đụng vào cũng chết.
Sau một số trận đánh ác liệt và làm tê liệt một số tên trộm đói, không còn ai dám đến khu rừng này nữa.
Sỏa Tử không có tên, tên của hắn là Sỏa Tử. Nhưng để phân biệt hắn với những tên ngu ngốc khác, căn cứ theo chiều cao của hắn, mọi người gọi hắn là Đại Sỏa Tử.
Vì vấn đề IQ bẩm sinh, Sỏa Tử đã bị ném vào một khu rừng nhỏ cách thôn Tùng Sơn mười cây số khi hắn còn rất nhỏ.
Đó là tháng 12, cũng là thời điểm lạnh nhất trong cả mùa đông.
Một người độc thân trông coi phía Bắc khu rừng nhặt được Sỏa Tử. Sau khi hỏi thăm mới biết, Sỏa Tử đã ở ngoài thời tiết lạnh giá gần 30 độ âm gần một ngày trời.
Sau khi được lão độc thân đưa về nhà, hắn trợn tròn mắt nhìn Sỏa Tử uống một lèo tám bát canh.
Từ đó, chúng ta có thể thấy cơ thể của Sỏa Tử mạnh mẽ như thế nào khi hắn còn nhỏ.
“Không ai quan tâm đến ngươi, vậy ngươi là con trai của ta.”
Lão độc thân xoa đầu Sỏa Tử chỉ biết mỉm cười ngu ngốc, lộ ra nụ cười chân thành mấy chục năm chưa từng thấy: “Ta có một khu rừng, ta không sợ ngươi ngu xuẩn, chỉ cần ngươi có thể giữ lấy nó trong tương lai, ngươi sẽ không chết đói.”