Tô Định Bắc thì khác.
Tuy nữ hài cũng lạnh lùng bá đạo, làm việc cường thế. Nhưng so với anh trai Tô Bình Nam thâm trầm đến đáng sợ, nàng vẫn thuộc phạm trù con người.
Vì vậy rất nhiều người ở tầng trung trong tập đoàn cẩm Tú không dám thở mạnh trước mặt Tô Bình Nam đều cảm thấy Tô Định Bắc hiền lành hòa nhã như một thiên sứ.
Cũng chính vì thế, sau khi Tô Định Bắc im hơi lặng tiếng trở về Thiên Nam và tĩnh dưỡng ở nhà, nàng đã nhận được rất nhiều sự quan tâm và những món quà chất thành núi.
Một món quà trong số đó khiến Tô Định Bắc chú ý.
"Đây là nấm truffle phải không?"
Nữ hài chỉ vào một đống vật để màu đen hình tròn nặng khoảng một cân, hỏi bằng giọng điệu không chắc chắn.
Hiện tại Tô Định Bắc không phải là nữ hài không có kiến thức, nàng biết giá trị của một đống nấm truffle. Hiện nay Hạ quốc hoàn toàn không có khái niệm gì về nấm truffle, nhưng châu Âu đã nâng giá của nấm truffle Pháp lên tận trời.
Hiện nay ở châu Âu, giá của thứ này ngang với vàng.
"Nấm truffle là cái gì? Chỗ chúng ta gọi thứ này là quả vô lương. Nó không đáng tiền, nhưng rất tốt cho sức khỏe, có thể tăng sức đề kháng. Hơn nữa, kích thước lớn thế này hiếm vô cùng, cho nên ta mang đến cho Tô tổng bồi bổ cơ thể.
Người phụ trách công ty Điện tử Cẩm Tú chi nhánh Hải Châu ra sức giải thích thứ này không đáng bao nhiêu tiền, vẻ mặt căng thẳng.
Tô Định Bắc không nhận đồ quý, mọi người đều biết quy tắc này. Vì vậy, Vương Long nghĩ ngay đến đặc sản địa phương.
Phải nói là giám đốc tên Vương Long này rất biết chọn quà.
Không đáng tiền, khá hiếm, điều quan trọng nhất là tốt cho sức khỏe. Đây chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất.
Tô Định Bắc cầm lấy, vạch mũ nấm ra xem hoa văn bên trong rồi lại ngửi mùi.
Nói thật là mùi của nấm truffle không dễ ngửi. Ít nhất là rất nhiều người hạ quốc không thích, thậm chí ghét cay ghét đắng.
"Thứ này không đáng tiền ư?"
Tô Định Bắc hỏi: "Chỗ các ngươi có nhiều thứ này không?"
Hiện tại nữ nhân đã xác định thứ quái lạ này chính là nấm truffle.
Một đống lớn thế này, lần trước Rebecca mời cơm, nàng đã biết giá của nó.
Một cân có giá gần một trăm sáu mươi nghìn tệ, kích thước lớn thế này thậm chí giá cả lên tới bảy chữ số hoặc nhiều hơn.
Đừng xem thường lợi nhuận của ngành thực phẩm.
Tô Định Bắc quản lý nhiều ngành nghề của tập đoàn Cẩm Tú, tuy quy mô của công ty thực phẩm Cẩm Tú rất nhỏ, nhưng lợi nhuận tuyệt đối thuộc top đầu.
"Rất nhiều, không đáng tiền."
Vương Long thành thật trả lời: "Kích thước to thì khá hiếm. Thậm chí ở chỗ chúng ta còn có người lấy cho heo ăn." Vương Long bỗng im bặt, bởi vì hắn cảm thấy mình đúng là đồ ngu. Đã lấy đồ cho heo ăn đi tặng cấp trên thì chớ, lại còn buột miệng nói ra.
"Nhưng nó thật sự tốt cho sức khỏe."
Tô Định Bắc xua tay ngăn đối phương nói tiếp. Lúc này trong mắt nàng lóe lên tia sáng: "Ngươi đi làm điều tra nghiên cứu, sau đó ta sẽ đích thân khảo sát."
"À phải rồi, ngươi đến phòng tài chính nhận một trăm nghìn tệ xem như phần thưởng."
Sau khi biết giá trị của thứ này, Tô Định Bắc không hề keo kiệt tặng thưởng.
Nàng đuổi Vương Long đang vui mừng khôn xiết đi, sau đó lập tức báo chuyện này cho Tô Bình Nam.
Trong mắt nữ hài, nhị ca mình có bản lĩnh không ai sánh bằng trong việc phát triển kinh doanh, nàng cần ý kiến của nhị ca.
…
"Chúng ta không thể tự làm cái này. Ở Hạ quốc không có thị trường, hơn nữa chúng ta không đấu lại tư bản châu Âu."
Sau khi Tô Bình Nam nhận được tin tức, phản ứng đầu tiên của hắn khác hoàn toàn Tô Định Bắc, hắn bác bỏ đề nghị của nữ hài.
Ý của nữ hài là Cẩm Tú đầu tư làm một chuỗi sản nghiệp, sau đó đánh vào thị trường Âu Mỹ, kiếm lợi nhuận lớn.
Tô Định Bắc tin rằng với tiền đề là sản lượng nấm truffle ở Âu Mỹ ít như vậy, lợi nhuận sẽ là một con số kinh người.
"Vì sao?"
Tô Định Bắc hỏi: "Với thực lực của chúng ta, chúng ta nhất định có thể chiếm được định mức lớn nhất trong thị trường còn trống."
"Vật hiếm mới quý, hơn nữa bọn hắn đã có thương hiệu. Hãy nhớ chúng ta muốn lợi nhuận."
Tô Bình Nam trả lời.
Thật ra nếu Tô Định Bắc không phát hiện ra thứ này thì Tô Bình Nam đã quên béng nó rồi.
Cho nên nam nhân không hề nghi ngờ tính chân thật của nấm truffle.
Trong ký ức của Tô Bình Nam, hắn biết rõ Hạ quốc thật sự có nấm truffle, hơn nữa sản lượng rất lớn!
Có vấn đề rồi đây.
Vì sao nấm truffle Hạ quốc giống tới 97% nhưng trong tương lai lại không bán được với giá cao?
Nguyên nhân không gì ngoài mấy điểm sau.
Một, vật hiếm mới quý. Sản lượng đột nhiên tăng vọt như vậy sẽ dẫn đến giá giảm mạnh.
Hai, vì sao sau này dưới điều kiện lưu thông hàng hóa phát triển, nước khác có thể bán với giá bốn trăm nghìn một cân, trong khi Hạ quốc chỉ bán được hai trăm nghìn?
Dư luận, tư bản thao túng.
Nếu là thương nhân bình thường, có lẽ bọn hắn chỉ có thể kiếm chút lợi nhuận ít ỏi theo quy luật thị trường.
Nhưng đừng quên Tô Bình Nam trước giờ không phải một thương nhân thuần túy. Lúc này hắn lập tức đưa ra quyết định.
Thứ này hoặc là không làm, hoặc là phải làm thành kim cương trong ngành thực phẩm! Nói đến kim cương, đồ vật tuyệt đối là âm mưu lớn nhất, thành công nhất trong lịch sử thương nghiệp của nhân loại.
Người khác có thể làm được, vậy thì Cẩm Tú nhất định cũng làm được!
Đồ cho heo ăn được bán ra với giá một trăm sáu mươi nghìn một cân, chưa nói đến lợi nhuận, Tô Bình Nam thích cảm giác ăn cướp này!