“Tô tổng?”
Lưu Nhị Đạt chậm rãi bước đến trước cửa xe việt dã, tâm trạng hồi hộp trước nay chưa từng có. Hắn học cách nghênh đón đại nhân vật trong tivi, dùng tay che trần xe, lúc này mới giúp đối phương mở cửa xe.
Trẻ, trẻ đến bất ngờ.
Đây là phản ứng đầu tiên của Lưu Nhị Đạt. Tô Bình Nam tiếng tăm lừng lẫy trong ấn tượng của hắn không phải là con cáo già gian xảo và tính toán, mà là một chàng trai trẻ.
Ấn tượng đầu tiên của Lưu Nhị Đạt về Tô Bình Nam là khuôn mặt góc cạnh và dáng người thẳng tắp như mũi lao trong ánh hoàng hôn.
“Khách sáo rồi.”
Tô Bình Nam hiểu rất rõ tâm lý của những người cấp thấp ở Hạ quốc. Hắn che giấu sự hung dữ và cứng rắn của mình rất tốt.
Nam nhân mỉm cười nói: “Cũng không có gì to tát, ta gọi ngươi đến đây là để kiểm tra xem có sai sót gì hay không, ngươi không cần căng thẳng.”
Hiển nhiên, nỗi sợ hãi tiềm ẩn của Lưu Nhị Đạt đã bị nam nhân kia nhìn thấy hoàn toàn.
Nụ cười của Lưu Nhị Đạt có chút cứng đờ.
Con mẹ nó, đây mới là lão đại, chỉ một cái nhìn thôi cũng khiến hắn cảm thấy khó thở. Nhất thời, những suy nghĩ nhỏ nhoi muốn đạt được chút lợi ích của Lưu Nhị Đạt đã hoàn toàn biến mất.
Bây giờ, hắn thật lòng muốn làm việc cho lão đại. Khí độ như vậy còn sợ mình bị thiệt sao?
Những gì trải qua khi còn ở tầng dưới chót khiến cho Tô Bình Nam hiểu được suy nghĩ của Lưu Nhị Đạt hơn bất kỳ ai.
“Nghe nói ngươi và Sa lão tứ quan hệ không tệ. Hắn nói ngươi thích uống rượu.”
Tô Bình Nam vẫy tay với một cấp dưới bên cạnh, lập tức có người ôm mấy thùng rượu đặt trước mặt Lưu Nhị Đạt.
“Hoàng đế không để binh đói.”
Tô Bình Nam thấy Lưu Nhị Đạt muốn từ chối, giọng điệu cứng rắn. Nam nhân xuất thân nghèo khó, có sự kiêu ngạo của riêng mình nhưng không bao giờ hạ thấp người khác.
Theo hắn, vênh vang đắc ý chính là sự vô tri và nông cạn lớn nhất.
“Vậy ta xin nhận.”
Lưu Nhị Đạt không dám và không muốn từ chối, miệng cười đến tận mang tai. Hắn không phải tên nhà quê dốt nát. Nếu hắn đoán không sai, giá trị của những chiếc thùng này đã là năm con số.
Khí phách của Tô tổng khiến Lưu Nhị Đạt cảm thấy choáng ngợp.
“Tô tổng, ngươi muốn sử dụng khu rừng này đúng không?”
Giọng điệu của Lưu Nhị Đạt nhanh như súng máy: “Thật ra ngươi không cần phải đích thân chạy đến đây một chuyến như vậy đâu.”
Lúc này, đầu óc của Lưu Nhị Đạt chuyển động nhanh chóng: “Khu rừng này thuộc về lâm trường Thượng Nguyên, nhưng nó thuộc quyền quản lý trực tiếp của cục Lâm nghiệp.”
Tô Bình Nam không dừng lại sau khi xuống xe.
Lưu Nhị Đạt khom người đi theo như cái đuôi nhỏ đằng sau.
“Tô tổng cứ tùy tiện đưa ra một lý do muốn đầu tư nông nghiệp. Còn mấy vị quản lý kia cứ để ta giải quyết. Chỉ cần hai tuần lễ, ta cam đoan bọn hắn sẽ ký hợp đồng chín mươi chín năm với Cẩm Tú với giá thấp nhất.”
Người ngoài có thể khó hiểu nội dung vàng ngọc của câu này.
Trên danh nghĩa đầu tư, không cần một xu, dây chuyền hơn chục người ở ba bộ phận chủ chốt của toàn thị trấn, phó chủ tịch và mười mấy nhân viên làm việc trực tiếp đều được Lưu Nhị Đạt giải quyết ổn thỏa, thật không thẹn với tên tuổi hổ bản địa của hắn.
“Xem ra bản lĩnh của ngươi không tệ. Sa lão tứ không chọn lầm người.”
Tô Bình Nam dừng bước, ngẩng đầu nhìn đường lên núi, ung dung nói: “Nếu ta nói ta muốn tên ngốc trên núi thì sao?”
“Tô tổng, ngươi nói ngươi muốn… Đại Sỏa Tử?”
Lưu Nhị Đạt không ngờ mục đích đại nhân vật chạy đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này là vì một tên ngốc. Hắn nhất thời ngây ra, cà lăm hỏi lại.
“Bây giờ sắp bước sang thế kỷ 21 rồi.”
Tô Bình Nam thốt ra một câu thoại rất nổi tiếng trong tương lai. Hắn mỉm cười nói với những người đi theo sau lưng mình: “Các ngươi có biết điều gì là quan trọng nhất trong thế kỷ 21 không?”
Đám người Lục Viễn lắc đầu. Lưu Nhị Đạt còn chưa kịp phản ứng, cảm thấy đầu óc của mình giống như biến thành bột nhão.
Có phải tất cả đại nhân vật đều dư duy theo cách đó không?
“Nhân tài.”
Tô Bình Nam đưa ra đáp án.
“Bảo an Cẩm Tú đều là những người ưu tú. Đối mặt với mười bảy người ưu tú nhưng một bước cũng không lùi, chỉ vì muốn canh giữ con đường này. Đây không phải tên ngốc mà là một nhân tài.”
Ánh mắt Tô Bình Nam toát lên sự cao ngạo không ai bì nổi: “Chúng ta là Cẩm Tú. Chúng ta không cần phải dựa vào ánh mắt thế tục để xử lý vấn đề. Ta cho rằng tên ngốc đó chính là nhân tài. Ánh mắt người ngoài không quan trọng, quan trọng là ngày sau hắn có thể giữ những gì mà ta muốn giữ cho Cẩm Tú.”
Trên đời khó đoán nhất là lòng người, lòng dạ đơn thuần của Sỏa Tử đã biến thành ưu điểm.
“Bây giờ ngươi nói ra suy nghĩ của mình đi.”
Tô Bình Nam nhìn Lưu Nhị Đạt: “Nếu ý kiến hay, ta sẽ có thưởng.”
Nói thật, Tô Bình Nam đã nghĩ đến rất nhiều cách thu phục Sỏa Tử.
Nhưng quả thật có chút khó khăn.
Bởi vì tên này không có khái niệm về tiền bạc, càng không có tham vọng quyền lực. Theo Tô Bình Nam, suy nghĩ duy nhất của Sỏa Tử là nghe theo lão độc thân giữ vững ngọn núi này cho đến chết.
Người ít dục vọng mới giữ được mình.
Những mánh khóe của Cẩm Tú nhằm vào điểm yếu của con người dường như vô hiệu với Sỏa Tử.
Thấy Lưu Nhị Đạt cũng có chút bản lĩnh ở đây, Tô Bình Nam cảm thấy hứng thú với hắn, có lẽ sẽ có một giải pháp tốt hơn từ một góc độ khác?
“Lừa gạt.”
Sau khi vò đầu bứt tai một lúc lâu, Lưu Nhị Đạt cuối cùng cũng nảy ra một ý tưởng: “Đại Sỏa Tử là nhân viên hợp đồng thay thế lão độc thân. Văn phòng lâm nghiệp trả tiền cho hắn. Để ta nói với bên đó hắn được điều đến Cẩm Tú, như thế nào?”
“Kế hoạch khá thô nhưng chưa chắc không thể sử dụng.”
Tô Bình Nam suy nghĩ mấy phút mới đưa ra câu trả lời khẳng định.
Nam nhân phất tay, hạ lệnh đuổi khách: “Lão Lưu, ngươi xuống dưới núi canh chừng đi, đừng để đám thôn dân hiếu kỳ đi lên. Ta muốn thử cách của mình trước.”
Phương thức của Tô Bình Nam có thể nói là đơn giản và thô bạo.
Nếu ngươi đánh giỏi, ta sẽ đánh đến khi ngươi chịu phục hoặc sợ mới thôi.