Lưu Nhị Đạt rất nghe lời canh giữ ở ngã ba, còn nam nhân thì chậm rãi bước đến gian phòng đơn sơ.
Sỏa Tử nghe thấy tiếng chó sủa, lập tức bước ra.
Những vết thương trên người đã liền sẹo, quần áo của Sỏa Tử đều là màu đỏ sẫm từ hôm qua.
“Đây là nơi của chính quyền.”
Câu nói mở đầu vạn năm không đổi. Nhưng khác với ngày thường, ánh mắt Sỏa Tử nheo lại thành một đường nhỏ.
Hắn là một thợ săn giỏi, có trực giác nhạy cảm với nguy hiểm.
“Ngươi chính là Đại Sỏa Tử?”
Tô Bình Nam nhìn hán tử cao hơn mình một cái đầu ở phía trước, bình tĩnh hỏi một câu.
“Trở về đi, ngươi không thể lên núi.”
Nhìn vị khách thấp hơn mình rất nhiều, Sỏa Tử không hiểu sao lại cảm thấy có chút run lên trong lòng, nhưng sự kiên trì trong lòng vẫn khiến hắn nói ra câu nói này.
Tô Định Bắc không có ở đây. Nếu không, dựa vào sự nhạy cảm của nữ hài, nàng lập tức sẽ phát hiện sự khác biệt của Sỏa Tử.
Mặt trời sắp lặn, sắc trời hơi tối.
Tô Bình Nam nghe thấy tiếng chim hót trong rừng, hắn mỉm cười: “Đời này ta không thiếu tiền, nhưng ta lại không có hứng thú tiêu tiền.”
Sỏa Tử nghi hoặc nhìn nam nhân khiến cho hắn cảm thấy nguy hiểm, hiển nhiên trí thông minh của hắn không đủ để hắn hiểu đối phương muốn biểu đạt cái gì.
“Bây giờ ta rất vui vẻ.”
Tô Bình Nam mỉm cười, sau đó từ từ cởi chiếc vest màu đỏ đắt tiền của mình xuống.
Nam nhân không còn kiềm chế được sự bạo lực bị kìm nén của mình, để lộ thân hình vạm vỡ và con rồng đen hung dữ sau lưng.
“Ta không lên núi.”
Tô Bình Nam đứng im, ngoắc ngón tay với Sỏa Tử: “Ngươi đánh người của ta, ta tất nhiên sẽ đánh lại ngươi.”
Sỏa Tử không nhúc nhích.
“Chú của ta nói với ta, nếu không lên núi thì không đánh.”
Câu nói này khiến nụ cười của Tô Bình Nam càng xán lạn hơn.
Nam nhân thong thả hoạt động tay chân. Sau khi người đã nóng lên, hắn nói: “Ngươi không đánh với ta, ta sẽ cho người chặt sạch cây trên núi.”
Câu nói này giống như chạm phải vảy ngược của Sỏa Tử. Tô Bình Nam vừa dứt lời, Sỏa Tử đã lao lên.
Trong mắt Tô Bình Nam hiện lên sự thất vọng.
Thứ yêu thích duy nhất trong cuộc sống khổ hạnh của Tô Bình Nam là nghe nhạc và đánh nhau. Ánh mắt của hắn tất nhiên đủ tinh chuẩn.
Từ động tác không hề có chút phòng thủ nào của Sỏa Tử, Tô Bình Nam đã nhìn ra được người này không hề biết võ, càng nhiều hơn là bản năng và sự linh hoạt được rèn luyện từ trong săn bắn.
Tô Bình Nam lui về phía sau, ngẫu nhiên đá vào chân trái của Sỏa Tử bằng một cú đá quét thấp như tia chớp.
Bịch!
Lực của cú đá này rõ ràng rất lớn, thậm chí còn phát ra âm thanh khiến đám người Lục Viễn đều phải ngoái nhìn.
Sỏa Tử thậm chí còn lắc lư, gầm lên và tiếp tục lao về phía trước.
“Chịu đòn giỏi lắm.”
Tô Bình Nam nói nhỏ. Hắn biết rõ sức của cú đá này. Đối phương dường như không có việc gì khiến hắn cảm thấy hơi kinh ngạc.
Nắm đấm của Sỏa Tử rất nhanh, tiếng gió vù vù khi hắn vung nắm đấm khiến đám người Lục Viễn đang quan sát căng thẳng hẳn lên.
Mặc dù đám người Lục Viễn có lòng tin tuyệt đối với lão đại của mình, nhưng nếu bị sức mạnh đó đánh vào, Tô Bình Nam vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
Một cước, hai cước, ba cước…
Bước chân của Tô Bình Nam cực kỳ linh hoạt, mỗi lần né tránh, hắn nhất định sẽ đá vào chân trái của Sỏa Tử bằng một cú quét thấp.
Với sức mạnh của Tô Bình Nam, Sỏa Tử bị đá vào cùng một vị trí mấy chục lần mới có vẻ mặt đau đớn. Lần đầu tiên hắn không gào thét, tiếp tục công kích Tô Bình Nam mà lui về sau một bước.
“Đến giới hạn rồi à?”
Tô Bình Nam cười lạnh. Lúc này, nam nhân mới bắt đầu tấn công như một cơn bão thực sự.
Bịch.
Cú quét thấp lần này khiến Sỏa Tử hét lên một tiếng, đầu gối khỏe mạnh của hắn mềm nhũn, cơ thể giống như ngọn núi lớn quỳ trên mặt đất.
Tô Bình Nam không tiếp tục ra tay. Bởi vì hắn biết mình muốn đánh phục Sỏa Tử chứ không phải đánh chết đối phương. Nam nhân thoắt một cái đã đứng sau lưng Sỏa Tử.
Hai cánh tay của hắn ghì lấy Sỏa Tử, nhanh chóng luồn qua dưới cổ, sau đó ghìm chặt cổ đối phương.
Sự hoang dã trong xương khiến hắn lựa chọn đấu sức mạnh với đối phương.
Sức mạnh lớn, không có kỹ thuật.
Được, ta sẽ dùng sức mạnh mà ngươi am hiểu nhất để đánh ngươi.
Lúc này, Tô Bình Nam không còn là kiêu hùng thâm trầm đáng sợ nữa, mà giống một tên điên cuồng chiến hơn.
Tô Bình Nam đã sử dụng chiêu thức sát thủ nổi tiếng nhất trong đấu trường của các thế hệ sau.
Đoạn Đầu Đài.
Nói một cách chính xác, có thể nói đó không phải là một Đoạn Đầu Đài quá tiêu chuẩn. Bởi vì Tô Bình Nam đã siết cổ đối thủ bằng cả hai tay và cố ý để lại một khoảng trống giữa hai cánh tay và cổ của đối thủ.
Hắn biết rõ dựa vào bản năng của Sỏa Tử, đối phương sẽ lập tức phát hiện ra lối thoát duy nhất. Nhưng nếu như Sỏa Tử không tìm được sơ hở này thì sao?
Tô Bình Nam không có thói quen thương hại đối thủ. Từ quan điểm của nam nhân đã quen với sự tàn khốc của thế giới này, nếu đối phương không có trực giác và năng lực giữa sự sống và cái chết, như vậy bóp cổ một tên ngốc chết đi cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Chỉ cần là kiêu hùng, tất nhiên sẽ có một trái tim cứng như sắt.
Tài phú không thay đổi được bản tính của Tô Bình Nam. Bản chất của hắn vẫn là một Tiểu Hồng Bào máu nhuộm áo trắng.
Sỏa Tử không để cho Tô Bình Nam thất vọng. Hắn lập tức thò hai bàn tay to lớn cường tráng của mình xuyên qua khe hở, tay trái nắm chặt cổ tay Tô Bình Nam
Hiện tại, hai bên đang vật lộn cận chiến, không có không gian sử dụng kỹ xảo. Duy nhất có thể làm là so sức mạnh trực tiếp.
“Dùng sức đi, nếu không ta sẽ ghìm chết ngươi đấy.”
Biểu hiện của Tô Bình Nam rất lạnh lùng: “Ta không nghe nói ngốc thì không sợ chết.”
“A!”
Với sức mạnh của đôi tay Tô Bình Nam, Sỏa Tử chỉ thấy cảm giác ngột ngạt không thể chịu đựng được truyền đến não của hắn.