Nam nhân nói rất đúng.
Không ai muốn chết cả, dù là một đứa trẻ. Sỏa Tử giận dữ dùng hết sức lực trong cuộc đời mình để thoát khỏi cái chết đang đến gần.
Nhìn bằng mắt thường, cánh tay đầy cơ bắp của Tô Bình Nam đã bị Sỏa Tử kéo ra gần một tấc. Điều này khiến cho đám người Lục Viễn bị chấn động.
Đã lâu rồi bọn hắn không đánh quyền với lão đại. Không phải là không muốn mà là sức mạnh của lão đại không phải người. Mặc dù lão đại đã cố ý thu tay nhưng mỗi lần bị đánh, cảm giác đó tuyệt đối không dễ chịu.
Bây giờ, lão đại rõ ràng đang cố hết sức, nhưng trong tình huống đó, Sỏa Tử vẫn có thể mở hai cánh tay của Tô Bình Nam.
“Sức mạnh thật kinh khủng.”
Đỗ Cửu lẩm bẩm. Bọn hắn đều là cao thủ lăn lộn trong giang hồ, hắn tất nhiên có thể thông qua hành động này nhận ra được sức mạnh chênh lệch giữa mình và Sỏa Tử.
“Tốt.”
Tô Bình Nam chẳng những không sợ mà còn lấy làm mừng. Nam nhân chợt quát một tiếng, cánh tay phát lực, cơ bắp trên cánh tay dùng sức co vào, hai tay một lần nữa giữ chặt yết hầu của Sỏa Tử.
Giãy dụa, gầm thét.
Sắc mặt của Sỏa Tử bởi vì thiếu oxi và máu không thể lưu thông mà trở nên tím tái. Hắn điên cuồng lăn lộn, dùng mọi cách để thoát khỏi hai tay sẽ mang đến cái chết cho hắn.
Hai người không ngừng lăn lộn trên mặt đất, mặt đất bằng phẳng vốn sạch sẽ trở nên lộn xộn.
Không biết vì sao, Lục Viễn vẫn luôn chú ý tới tình hình chiến đấu đột nhiên có một cảm giác.
Sỏa Tử giống như một con rồng, xoay người và di chuyển một cách liều lĩnh. Tô Bình Nam là người hàng long phục hổ. Mặc cho con rồng giãy dụa đến cỡ nào, nam nhân vẫn dính chặt vào cơ thể đối phương, hai tay của hắn giống như đúc bằng sắt.
Không nhúc nhích tí nào.
Ở các thế hệ sau, sự hiểu biết về chiến đấu gần như đạt đến đỉnh cao.
Đã từng có một nghiên cứu khoa học về kỹ thuật Đoạn Đầu Đài. Trong điều kiện ngạt thở và thiếu oxy, cơ thể con người có khỏe như bò, tối đa cũng chỉ có thể tồn tại trong năm mươi ba giây trước khi hoàn toàn bất tỉnh.
Sức mạnh của Tô Bình Nam không thể nói là không lớn.
Nhưng sau khi hắn khóa chặt Sỏa Tử, Sỏa Tử đã liều mạng giãy giụa gần hai phút!
Từ đó có thể thấy được sức mạnh cơ thể của Sỏa Tử mạnh đến trình độ nào.
…
Yên tĩnh.
Yên tĩnh như chết.
Trời đã tối hẳn, con chó già què bên cạnh như sói lượn quanh, nhưng không dám bước tới.
Cuối cùng, sau khi Tô Bình Nam buông tay đứng dậy, nó mới dám lại gần liếm láp gương mặt của Sỏa Tử, không muốn rời đi.
“Con chó này không tệ.”
Tô Bình Nam nhận lấy khăn lau mặt Lục Viễn đã chuẩn bị sẵn, lau sạch bùn đất trên người. Sau đó, hắn mặc vào bộ vest mới màu đen. Rất nhanh, hắn đã thu lại sự ngang ngược, quay trở lại thành một thương nhân.
“Hắn sao rồi?”
Lục Viễn thấy tâm trạng của Tô Bình Nam không tệ, quay đầu nhìn Sỏa Tử không biết sống chết.
“Ta biết chừng mực.”
Tô Bình Nam trả lời: “Ta tránh động mạch cổ của hắn. Hắn không chết đâu.”
Nam nhân mỉm cười nói tiếp: “Đã lâu rồi ta không được đánh một trận đã đời như vậy. Tuổi tác của tên gia hỏa này còn nhỏ, nếu học được cách chiến đấu, hắn sẽ là một chiến binh dũng mãnh.”
“Người đáng được chọn.”
Lục Viễn đồng ý: “Loại người toàn cơ bắp này nếu được huấn luyện tốt, hắn sẽ là một cận vệ sau cùng bên cạnh lão đại. Hơn nữa, đầu óc của hắn sẽ không khiến chúng ta lo lắng bí mật bị lộ.”
“Đến chết cũng không hề cầu xin tha thứ.”
Tô Bình Nam nhìn hô hấp của Sỏa Tử đã ổn định lại, gật đầu nói: “Cứ dựa theo cách của Lưu Nhị Đạt mà làm, tinh tế hơn một chút.”
Lục Viễn gật đầu.
Tô Bình Nam nhìn căn nhà gỗ đơn sơ của Sỏa Tử, hứng thú nói: “Nhưng trước đó, ta phải hưởng phúc khí của tên ngốc này đã.”
…
Tạm không đề cập đến việc Tô Bình Nam tùy hứng ở lại sơn thôn mấy ngày khiến cho đám người Lục Viễn phải bó tay, bây giờ chúng ta quay trở lại Thiên Nam.
Kỳ Đồng Ủy đánh cở thắng trời đã ra tay.
Nhiều năm làm quan cùng với cuộc sống ăn ngon mặc đẹp vẫn không xóa bỏ được sự cay độc của nam nhân. Sau khi hắn biết Cố Phú Trạch và một thương nhân khác đến một câu lạc bộ, hắn quyết định ra tay thật nhanh. Đây không phải là thời đại phương tiện truyền thông và điện thoại quay phim cực kỳ phát triển như sau này. Loại cấp bậc như Cố Phú Trạch đi uống rượu nói chuyện phiếm, thậm chí còn làm một số chuyện không thể nói, nhưng không một ai dám nói ra điều đó.
Có thể nói đây cũng là một loại quy tắc ngầm.
Nhưng Kỳ Đồng Ủy đã trắng trợn phá vỡ quy tắc này vì hắn muốn nói với mọi người một điều.
Ta là tên quê mùa, nhưng bất cứ kẻ nào muốn giẫm lên con đường đi lên của ta, vậy thì đừng trách ta trở mặt vô tình.
Đêm nay, đèn báo hiệu của Giang Nam Nhã Cư lấp lóe.
Đương nhiên, đây chỉ là bước đầu tiên.
Ở quan trường, vạch mặt nhất định phải hạ tử thủ. Tô Bình Nam biết, Tô Trung Hòa biết, đương nhiên Kỳ Đồng Ủy cũng biết.
Trong lúc Cố Phú Trạch đang cố phủ nhận sự thật bằng mọi cách có thể, ông chủ Kỳ đã gửi một bức thư tố cáo mà một người nào đó đã đặt trước cửa phòng làm việc của mình cho cơ quan có liên quan.
Việc tiêu phí tại câu lạc bộ cao cấp cùng lắm cũng chỉ khiến cho Cố Phú Trạch ảm đạm rời chức. Hơn nữa, mấy vấn đề nhỏ như vậy với năng lượng của nhà họ Cố chưa chắc không có chỗ trống để vãn hồi.
Thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi.
Ông chủ Kỳ hiểu ý của Tô Bình Nam. Hắn rất phóng khoáng, nhưng làm việc cũng tuyệt tình không kém.
Thậm chí trước khi hành động, Kỳ Đồng Ủy đã nói với Cao Tiểu Cầm.
“Nếu ngươi muốn ta làm đầy tớ xông pha chiến đấu, vậy ta sẽ dũng mãnh tiến lên.”
Người thông minh sẽ không bao giờ dao động, một khi đã quyết định đặt cược thì đương nhiên không còn cách nào khác ngoài cược đến cùng, không còn con đường thứ hai có thể đi.
Lưỡng lự, sợ đầu sợ đuôi?
Kết cục bi thảm.