Nhưng rất nhanh, ông chủ Cung đã cảm nhận được sự cường thế của tập đoàn Cẩm Tú.
Sau khi mở câu lạc bộ được một tháng, ông chủ của một công ty điện tử nhỏ đã đến Giang Nam Nhã Cư cùng với Lục Viễn.
“Ông chủ Cung phát tài, trong nhà còn có một số việc kinh doanh, muốn nhờ ông chủ Cung chiếu cố cho.”
Lục Viễn tươi cười chủ động bắt tay, vô cùng khiêm tốn, hoàn toàn không giống người bên ngoài đồn đại.
Sự việc không phức tạp, nhưng ông chủ Cung do dự thật lâu vẫn không trả lời.
Theo lời Lục Viễn, họ hàng xa của hắn thành lập một công ty giám sát camera, cho nên rất nhiều nơi công cộng thích dùng sản phẩm của người họ hàng này.
Nếu chỉ để bán sản phẩm, chắc chắn ông chủ Cung sẽ không từ chối. Nguyên nhân quan trọng nhất mà hắn từ chối là một yêu cầu khác của Lục Viễn.
“Thiết bị giám sát camera đắt tiền, các sản phẩm điện tử cũng cần bảo trì và sửa chữa. Cho nên, những thứ như phòng quan sát cứ giao cho bọn hắn làm là được.”
Nói rất khéo.
Câu lạc bộ chuyện gì cũng có, hơn nữa còn liên quan đến bí mật của các đại nhân vật. Bây giờ Cẩm Tú ngươi muốn giám sát hoàn toàn?
Không có khả năng.
Lục Viễn không tức giận, chỉ vỗ vai ông chủ Cung rồi bước ra ngoài.
Ông chủ Kỳ đoán không sai. Chuyện phát sinh không phải trùng hợp mà là do nam nhân đang ở sơn thôn nhỏ kia cố ý hành động.
Nam nhân muốn khống chế toàn bộ Thiên Đô.
…
Có một câu nói được lưu truyền rộng rãi trong đám lão đại miễn cưỡng được coi là chư hầu một phương của giới tam giáo cửu lưu Thiên Đô.
Tuyệt đối đừng đắc tội Tiểu Hồng Bào, bởi vì ngươi sẽ không biết vì sao mình lại ngã xuống.
Có thể nói một câu như vậy, những người đó hiển nhiên đã hiểu rõ phong cách làm việc của Tô Bình Nam. Nhìn từ điểm này, đám gia hỏa dùng đầu để lăn lộn quả thật không ít.
Khi sự việc tiến triển, phương pháp của Tiểu Hồng Bào đã thay đổi từ đơn giản, trực tiếp, thô bạo lúc đầu thành tinh vi.
Tuy nhiên, bản chất cay độc của hắn vẫn không giảm chút nào.
Ông chủ Cung biết Tô Bình Nam nổi tiếng nhất Thiên Nam, nhưng hắn không biết nguyên nhân dẫn đến sự nổi tiếng của Tô Bình Nam.
Hắn thấy, bây giờ Tô Bình Nam đã quá giàu, nhất định sẽ tẩy trắng lên bờ, thu lại sự hung hãn của mình. Sau khi hắn từ chối yêu cầu của Lục Viễn, hắn còn sai người mang tặng Lục Viễn ít quà.
Món quà có giá trị không nhỏ.
Lục Viễn nhận, điều này khiến cho hắn ít nhiều cũng có chút yên tâm. Hắn không biết việc hắn từ chối đồng nghĩa với việc lưu lại một sơ hở trong tấm lưới lớn mà Tô Bình Nam đã đan. Đối phương tuyệt đối không có khả năng bỏ qua cho hắn.
Không phải ông chủ Cung không thông minh, mà là tính cách của hai người khác nhau. Ông chủ Cung đánh vỡ đầu cũng không ngờ một tên nông dân quật khởi lại có dã tâm mà người bình thường khó tưởng tượng được.
Hiện tại, ông chủ Cung đang suy nghĩ làm thế nào để giải quyết cục diện.
Tin tức của hắn linh thông. Kết quả xử lý còn chưa được ban hành chính thức nhưng đã có ý định sơ bộ.
Đóng năm nghìn tiền phạt, câu lạc bộ đóng cửa chỉnh đốn trong vòng một tháng.
Tiền là việc nhỏ, nhưng đóng cửa chỉnh đổn một tháng lại là chuyện lớn. Bảng hiệu ngành nghề không thể đổ. Một khi đổ, hắn có thể giăng lưới bắt chim trước cửa câu lạc bộ được rồi.
…
“Ông chủ Kỳ, con thỏ mà nóng thì nó cũng biết cắn người đấy.”
Ông chủ Cung nghe tin người chủ trì toàn bộ cuộc họp là ông chủ Kỳ. Bạn bè của ông chủ Cung đưa ra ý kiến xử phạt nhẹ tay đều bị ông chủ Kỳ bác bỏ ngay tại chỗ.
Nam nhân tức giận mắng to, phát tiết lửa giận của mình. Sau khi cảm xúc bình ổn, hắn gọi một cuộc điện thoại.
“Hoàng ca, việc này ta sợ không xử lý được rồi.”
Người ở đầu dây bên kia nghe ông chủ Cung thuật lại xong, có chút không xác định: “Chuyện là do ngươi làm sao?”
Ông chủ Cung thề thốt cả nửa ngày, đầu dây bên kia mới lên tiếng.
“Gia đình ta có ân dìu dắt ông chủ Kỳ. Trước kia, hàng năm lão gia tử về giỗ vợ đều có hắn tham gia.”
“Ta biết rồi, ta sẽ nghĩ cách. Ngươi muốn kết quả gì?”
Có lẽ giọng điệu trong điện thoại đã tiếp thêm sức mạnh cho ông chủ Cung. Hắn lập tức đưa ra ý kiến giải quyết.
“Chúng ta không đủ khả năng chi trả một khoản tiền lớn như vậy, nhưng ta sẽ xoay chúng nhanh thôi.”
Ông chủ Cung xông xáo giang hồ nhiều năm, năng lực xã hội tất nhiên không tệ.
“Cứu vãn thể diện đương nhiên phải cần thể diện lớn hơn. Ta sẽ mở tiệc chiêu đãi ông chủ Kỳ ở sảnh số một của Cẩm Tú Sơn Trang. Hắn nhất định sẽ có mặt.”
“Vấn đề không lớn.”
“Tiền phạt có thể nộp, thậm chí còn nộp nhiều hơn, nhưng đóng cửa chỉnh đốn thì không thể. Ta muốn Giang Nam Nhã Cư sáng đèn lại vào ngày hôm sau. Ai hát thì tiếp tục hát, ai múa thì tiếp tục múa.”
Kỹ năng giải quyết hàng loạt vấn đề của ông chủ Cung đã được thể hiện đầy đủ.
Ông chủ Cung hạ mình mở tiệc cao cấp nhất ở Thiên Nam chiêu đãi ông chủ Kỳ, nhìn thì giống một lời xin lỗi, nể mặt đối phương đầy đủ, nhưng đồng thời cũng muốn nói cho người Thiên Nam biết hắn có năng lực giải quyết sự việc rất mạnh.
“Lão Cung, ngươi bây giờ đã có mấy phần bản lĩnh của lão đầu tử năm đó. Ta sẽ đi xử lý.”
Đầu dây bên kia cúp máy.
Tất cả các tầng lớp xã hội đều có quy tắc riêng của nó. Nếu ngươi không có khả năng lật bàn thì đừng phá vỡ quy tắc.
Nếu không, ngươi sẽ hiểu thế nào là áp lực như núi.
Người nhà họ Hoàng còn chưa tìm đến cửa, điện thoại của nhà họ Cố đã gọi đến.
Không ai ngờ người luôn mâu thuẫn với Cố Phú Trạch là Cố Thanh Tùng lại gọi điện thoại đến.