“Cúi đầu?”
Lương Lạc cười lạnh: “Ngươi về nhà, chứng tỏ tình huống của ngươi không được tốt. Ngươi thật sự có dũng khí chống đỡ tất cả giông bão sắp tới sao?”
Nữ nhân tiếp tục đâm vào chỗ đau của nam nhân: “Ngươi xuất thân như thế nào? Có thể leo lên đến địa vị như ngày hôm nay đã là không tệ rồi, ngươi hoàn toàn không có nội tình chống lại nguy hiểm.
Câu nói này khiến nam nhân không thể phản bác.
Thậm chí ánh mắt của ông chủ Kỳ vừa nãy còn hào khí vượt mây bây giờ đã hơi do dự và rời rạc. Hắn biết vẫn còn khả năng cứu vãn.
Trong lúc Kỳ Đồng Ủy đang im lặng, chợt có tiếng gõ cửa.
Cửa nhà họ Kỳ rất ít khi có ai đến đột nhiên vang lên tiếng gõ, hai người đang chiến tranh lạnh đồng thời biến sắc. Đây chính là sự ăn ý đã hình thành nhiều năm của hai người.
Con gái nhà họ Lương cần mặt mũi, còn Kỳ Đồng Ủy thì cần tấm bình phong. Ai cũng có mục đích riêng.
Cửa mở, một nam nhân xa lạ đứng trước cổng nhà Kỳ Đồng Ủy, trên cổ áo có thêu con rồng ba móng màu vàng khiến Kỳ Đồng Ủy trong nháy mắt nhận ra thân phận của đối phương.
Món đồ của Tô Bình Nam đã được mang đến.
…
Khi Sỏa Tử tỉnh lại, trăng sao đã sáng trên bầu trời.
Có thể khiến hắn hôn mê lâu như vậy, Tô Bình Nam ra tay không phải có chừng mực như hắn nói.
Căn nhà gỗ xập xệ, tấm áp phích phim ngay ngắn sạch sẽ, tất cả những thứ này lập tức khiến Sỏa Tử nhận ra mình đang nằm trong chính ngôi nhà của mình.
Sỏa Tử chậm rãi di chuyển ánh mắt.
Tô Bình Nam ngồi trong căn phòng duy nhất lát gạch, miệng ngậm điếu xì gà, tay vuốt ve con chó mà ngày bình thường chẳng ai dám đến gần.
Điều khiến Sỏa Tử cảm thấy bất ngờ là con chó già ngày thường gặp ai đến gần cũng nhe răng nhếch miệng uy hiếp bây giờ lại ngoan ngoãn lạ thường, thậm chí còn cụp đuôi lại, chứng tỏ nó đang sợ hãi.
“Kỳ lạ lắm sao?”
Tô Bình Nam nhìn Sỏa Tử, mỉm cười nói: “Ta không chặt cây của ngươi nhưng có hù con chó của ngươi. Nói cho ngươi biết một bí mật, ta đã từng đánh chết một con hổ ở Đông Nam Á.”
Sỏa Tử không biết Đông Nam Á là nơi nào, nhưng hắn tin lời đối phương nói. Bản năng nói cho hắn biết tên đáng sợ kia không lừa gạt hắn. Tuy nhiên, sau khi nghe rừng cây của mình không có vấn đề gì, Sỏa Tử thở phào một hơi.
Như vậy hắn sẽ không bị đuổi việc. Tiền lương ba mươi tám tệ một tháng vẫn còn có thể kiếm được.
Có được công việc đó, hắn sẽ không chết đói. Mặc dù đầu óc của Sỏa Tử không được thông minh nhưng hắn tin lão độc thân sẽ không gạt hắn.
“Ta đã bảo người nấu cơm rồi, đoán chừng ngươi chưa ăn cơm.”
Tô Bình Nam ngừng động tác vuốt ve con chó, đứng dậy nói: “Cơ thể của ngươi rất khỏe mạnh. Có gì thì ăn no rồi, ngày mai tính tiếp.”
Nam nhân không nói thêm câu nào, quay người bước ra ngoài.
Sỏa Tử gãi đầu. Hắn không biết vì sao người này không chặt cây lại còn tìm hắn đánh nhau.
Nhưng trong lòng hắn thật sự không phục. Bởi vì từ nhỏ đến lớn không có ai đánh thắng được hắn. Chỉ cần động tác của hắn không quá thô bạo, có thể kiềm chế, như vậy nhất định sẽ thắng.
“Cùng lắm thì ngày mai ta không đánh chết được ngươi cũng phải đánh ngươi ngất xỉu.”
Theo lối suy nghĩ đơn giản và trực tiếp của Sỏa Tử, nếu như đối phương không nhân cơ hội đánh chết hắn, thì coi như hắn nợ đối phương một lần.
Rất công bằng.
…
Người đến không bước vào cửa, chỉ cung kính đưa đồ cho Kỳ Đồng Ủy bằng hai tay rồi rời đi.
Không hề có chút dấu vết nào chứng tỏ có quan hệ với Kỳ Đồng Ủy.
Điều này rất hiếm thấy, đồng thời làm cho ông chủ Kỳ đã quen với a dua nịnh hót có chút không quen.
Quy củ Cẩm Tú quả nhiên sâm nghiêm.
“Không ngờ ngươi qua lại với tập đoàn Cẩm Tú gần như vậy. Thiên Nam hai Tô, một người mắng ngươi, một người đưa đồ cho ngươi vào đêm khuya. Không ngờ ngươi càng lúc càng cả gan làm loạn, ngay cả chuyện của hai đại nhân vật ngươi cũng dám tham dự vào.”
Lương Lạc nhìn thấy logo thêu trên cổ áo của người đến. Nàng là người dân gốc Thiên Đô, tất nhiên hiểu logo kia đại diện cho điều gì.
Mặc dù tình cảm không còn, nhưng nghĩa thì còn. Lương Lạc do dự một chút rồi nói: “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Tô Trung Hòa là do vị đại nhân vật kia dìu dắt đi lên. Ngươi đứng sai đội rồi. Đệ tử nhà quan, bất cứ ai cũng đều hiểu rõ một luật sắt trong quan trường. Ngươi có thể vô pháp vô thiên, cũng có thể lấy một số đồ mà ngươi không nên lấy, nhưng những thứ đó chưa đủ giết chết người. Tuy nhiên, đứng sai đội? Sẽ chết người đấy.”
Kỳ Đồng Ủy ngạc nhiên nhìn vợ của mình. Hắn đã phán án tử hình cho nữ nhân này từ rất lâu rồi. Trái tim của hắn không hề có bất kỳ gợn sóng nào.
“Với vị trí này của ta, việc có liên lạc với các ngành nghề là điều rất bình thường.”
Ông chủ Kỳ hờ hững giải thích một câu nhưng trong lòng lại cực kỳ nghi hoặc.
Hắn cho rằng mình rất hiểu Tô Bình Nam. Căn cứ vào trình độ cay độc của đối phương, nếu là thứ quan trọng, tuyệt đối sẽ không đưa một cách hời hợt như vậy.
Nhưng nếu không phải đồ quan trọng, hắn đâu cần phải đặc biệt chạy đến đây để đưa cho mình?
Đồ không lớn, được gói rất đẹp. Là một cái hộp gỗ hình chữ nhật, căn cứ vào sức nặng thì bên trong không phải đồ kim loại.
Hắn bước vào phòng sách, khóa trái cửa.
Kỳ Đồng Ủy cẩn thận mở cái hộp ra. Đồ vật bên trong khiến hắn kinh ngạc. Một bức tranh chữ và một quyển sách.
Thiên Cục.
Nam nhân vô cùng quen thuộc với quyển sách này. Bốn chữ trong quyển sách khiến cho hắn khắc cốt ghi tâm từ lúc còn học trung học.
Bốn chữ đánh cờ thắng trời xuất hiện trong một câu của quyển sách này, cũng chính câu nói đó đã ảnh hưởng đến cuộc đời hắn.
Bây giờ Tô Bình Nam đưa cho hắn quyển sách này là có ý gì? Mặc dù quyển sách có chữ ký của tác giả này không còn xuất bản nữa, nhưng tác giả không phải người nổi tiếng, không tính là có giá trị.
Nhiều nhất cũng chỉ được xem là hiếm thôi.
Trong lúc quan trọng, Tô Bình Nam đưa cho hắn quyển sách này để làm gì?