Nam nhân mở tấm tranh chữ.
Gặp đường không đi.
Bút lực mạnh mẽ khiến Kỳ Đồng Ủy ngẩn ra cả nửa ngày.
“Hay cho gặp đường không đi.”
Kỳ Đồng Ủy đã hiểu ra hoàn toàn.
Lần này Tô Bình Nam không dùng bất kỳ sự ép buộc hay dụ dỗ nào. Ở Thiên Nam, Tiểu Hồng Bào đã dùng tám chữ trần trụi đánh vào con dã thú vẫn luôn ẩn núp trong lòng Kỳ Đồng Ủy.
“Gặp đường không đi mới là đánh cờ thắng trời.”
Kỳ Đồng Ủy nhìn bốn chữ được viết bằng bút lông, không khỏi lẩm bẩm: “Giỏi cho một Tô Bình Nam, vậy ta sẽ đấu với ông trời một lần xem thế nào.”
Ông chủ Kỳ hạ quyết tâm, trong mắt không còn sự do dự như lúc vừa về đến nhà. Hắn cầm điện thoại lên.
“Hoàng công tử, chỉ sợ ta không giúp được việc của ngươi rồi.”
Kỳ Đồng Ủy không để ý đến đối phương giận dữ, chỉ thản nhiên nói một câu: “Ta không phải là chó của bất cứ một ai. Có một số việc, làm sai thì phải nhận.”
Sau cuộc điện thoại đầu tiên, ông chủ Kỳ gọi cuộc điện thoại thứ hai cho lái xe Tiểu Vương: “Chở ta đến cục giám sát. Ta có một số tài liệu cần phải bổ sung.”
Một câu nói nhưng đủ để phá vỡ gông cùm xiềng xích trên người ông chủ Kỳ.
Lúc này, nam nhân không ngờ Thiên Nam hai Tô mà tất cả người Thiên Nam đều chú ý lại cùng hắn chính thức kéo tấm màn tranh đấu.
…
“Thế nào, không dám ăn sao?”
Tô Bình Nam đang ở thôn Tùng Sơn xa xôi dường như ném tất cả mọi hỗn loạn ra khỏi đầu, hứng thú nhìn Sỏa Tử đang mở to mắt trước một bàn đầy thức ăn.
Lục Viễn ở bên cạnh cũng nhận ra sự thoải mái của lão đại phát ra từ nội tâm. Nụ cười như vậy của Tô Bình Nam càng lúc càng hiếm thấy.
Mặc dù Lục Viễn là người trong giang hồ, nhưng hắn không có tâm chí mạnh mẽ như lão đại nhà mình. Hắn cực kỳ hài lòng với cuộc sống bây giờ. Thậm chí hắn còn thấy cuộc sống của Tô Bình Nam đơn điệu đến đáng sợ.
Hiện tại, Tô Bình Nam có thể nở một nụ cười phát ra từ nội tâm khiến hắn đột nhiên có suy nghĩ Cẩm Tú không cần độc bá Thiên Nam cũng được.
Tô Bình Nam không biết chỉ một nụ cười của mình lại khiến cho đại quản gia suy nghĩ đủ thứ. Hiện tại, toàn bộ tâm tư của hắn đều tập trung trên người Sỏa Tử.
“Ngươi có đòi tiền không?”
Sỏa Tử nhìn một bàn đầy thức ăn ngon mà hắn chưa từng ăn, lập tức cảm thấy nam nhân đã đánh mình thuận mắt hơn nhiều.
“Không đòi tiền nhưng chúng ta có thể làm bạn.”
Nghiêm túc mà nói, Tô Bình Nam chuẩn bị bữa ăn không phải cao lương mỹ vị, nhưng nhiều thịt, giống mấy bàn tiệc ở nông thôn.
Ở ngôi làng miền núi xa xôi này, chuẩn bị bữa ăn cho rất nhiều người, thậm chí còn đẩy đủ, Lưu Nhị Đạt quả nhiên đủ tài giỏi.
"Không."
Sỏa Tử không nhìn những thức ăn kia nữa, đồng thời đưa ra lời đáp khiến Tô Bình Nam có chút bất ngờ.
“Vì sao?”
Tô Bình Nam ngồi xổm trước bàn ăn cơm giống như thời thiếu niên. Hành động giống lão nông này của hắn khiến Sỏa Tử cảm thấy thân thiết với hắn hơn.
“Chú nói ta là kẻ ngốc.”
Biểu hiện của Sỏa Tử rất nghiêm túc: “Không ai coi ta là bạn đâu. Người nào nói làm bạn với ta nhất định là gạt ta, muốn lợi dụng ta.”
“Hắn còn nói, không có bạn, có lẽ ta có thể sống đến già.”
Lời nói của Sỏa Tử bộc lộ sự thăng trầm của lão độc thân đã qua đời: “Có bạn, ta sẽ rất thảm. Mặc dù ta không biết ý nghĩa thật sự trong lời nói của hắn, nhưng ta phải nghe lời.”
Nụ cười của Tô Bình Nam trở nên cứng ngắc. Hắn thở dài, vỗ vai Sỏa Tử, nghiêm túc nói một câu: “Đối với người bình thường, lời của chú ngươi không sai.”
Nam nhân đứng dậy: “Ăn cơm đi.”
Sỏa Tử không tim không phổi đương nhiên không biết vì sao tâm trạng của Tô Bình Nam đột nhiên trở nên sa sút như vậy. Hắn nghe xong, lập tức há miệng ăn cơm.
“Nhưng ngươi nhớ kỹ một điều.”
Nam nhân bước ra đến cửa bỗng nhiên chỉ vào mũi mình: “Nhớ kỹ một điều, ta không phải người bình thường.”
…
Thiên Nam, Thiên Đô.
Quan trường nhìn thì lớn nhưng thật ra rất nhỏ. Có một số tin tức hoàn toàn không gạt được người.
Chỉ mười phút sau khi Kỳ Đồng Ủy đưa toàn bộ thứ hủy đi tương lai của Cố Phú Trạch cho ban ngành có liên quan, người cầm lái của nhà họ Cố là Cố Thanh Tùng đã biết hết mọi việc.
“Đại bá, Phú Trạch làm sao bây giờ?”
Trong nhà họ Cố, vợ của Cố Phú Trạch lo lắng hỏi, sự tức giận ban đầu vì chồng làm loạn đã không cánh mà bay.
So với tiền đồ bị hủy, những chuyện xảy ra trong câu lạc bộ chẳng tính là gì.
“Ta sẽ xử lý tốt. Ngươi biết được bao nhiêu chuyện của Cố Phú Trạch?”
Mặc dù không biết nội dung cụ thể của thứ mà Kỳ Đồng Ủy đưa cho ban ngành liên quan, nhưng với mạng lưới của nhà họ Cố cùng với lực ảnh hưởng, Cố Thanh Tùng cũng biết được tám chín phần.
“Hắn chẳng nói gì với ta hết, nhưng ta biết có một số tiền tiết kiệm đứng tên ta.”
Nữ nhân vừa khóc vừa nói.
“Ngươi không nên động vào số tiền đó.”
Cô Thanh Tùng gật đầu: “Yên tâm đi, ngươi cứ về nhà đi. Khi đi làm, ngươi tuyệt đối không được ăn nói lung tung.”
Nữ nhân rời đi.
Cố Thanh Vân nhận được tin tức lập tức quay về gặp đại ca của mình. Hắn do dự một chút mới nói: “Tam tẩu không nói thật. Phú Trạch ca còn có một cửa hàng ở Thịnh Kinh nằm trong tay tam tẩu. Nhưng quyền sở hữu rất bí mật, thuộc danh nghĩa em trai của tam tẩu.”
“Ta cũng biết nàng không nói thật.”
Thái độ của Cố Thanh Tùng vô cùng lạnh lẽo: “Bình thường ta đã nói biết bao nhiêu lần, bảo vợ chồng bọn hắn đừng quá mức như thế, bây giờ thì báo ứng đến rồi.”
“Vậy chúng ta phải làm gì? Cục giám sát có chế độ né tránh, Cố Diệu Minh không giúp được gì đâu. Có cần ta đi tìm lão Lý? Hắn cũng biết lão nhân.”
Cố Thanh Vân hiển nhiên còn non nớt hơn Cố Thanh Tùng nhiều lắm. Hắn còn muốn lợi dụng mối quan hệ trong gia tộc giúp anh họ của mình thoát tội, hoàn toàn không biết Cố Thanh Tùng đã xem Cố Phú Trạch giống như con rơi.
“Vứt bỏ hắn.”
Cố Thanh Tùng lạnh lùng lên tiếng: “Ta sẽ đi gặp Cố Phú Trạch một lần. Nếu chuyện không thể vãn hồi, nhất định phải tối đa hóa lợi ích.”