Cố Thanh Vân không phản đối, chỉ nghi ngờ hỏi: “Làm sao tối đa hóa lợi ích?”
Trong đại gia tộc, không chỉ hắn, bất cứ ai cũng phải phục vụ cho gia tộc. Nhà họ Cố phát triển chỉ mười mấy năm. Trong quá trình đó, bọn hắn không làm theo ý của mình, còn có được lực ngưng tụ mà các gia tộc uy tín lâu năm không có được.
“Ta sẽ cho người nói với Cố Phú Trạch một câu.”
Cố Thanh Tùng trông khác xa vẻ ngoài cao ngạo và lãnh đạm thường ngày. Hắn đã chứng minh được nguyên nhân vì sao Cố lão gia tử lại chọn hắn là người cầm lái.
Người làm chức cao, tâm phải đủ cứng.
“Lời gì?”
Cố Thanh Vân hỏi.
“Không gặp Cố Diệu Huy thì không nói. Lần này công lao đưa cho Cố Diệu Huy, mà nhà họ Cố cũng sẽ cảm kích.”
Nếu được gia tộc coi trọng, cuộc sống của hắn và vợ con của hắn sau khi về hưu sẽ không cần phải lo lắng. Người thông minh không cần nói nhiều.
“Đây là cách tốt nhất rồi.”
Cố Thanh Vân gật đầu.
Trong lòng Cố nhị công tử đã trưởng thành cực kỳ bất mãn với Cố Phú Trạch. Năm nay, gia tộc đã dốc hết sức để Cố Thanh Tùng lên chức phó chủ tịch, nhưng hiển nhiên Cố Phú Trạch tự cho mình thông minh, khiến mọi chuyện trở nên không xác định.
Đến cấp bậc phó chủ tịch, rất nhiều chuyện không phải nhà họ Cố có thể khống chế hoàn toàn, có thể nói cẩn thận mấy cũng không đủ.
“Đầu óc của anh họ có vấn đề.”
Cố Thanh Vân không nhịn được oán trách một câu: “Hắn không có hy vọng lên cao, cần chi phải qua lại với Tô Trung Hòa chứ? Lần này chúng ta đã trở mặt hoàn toàn với ông chủ Kỳ rồi.”
“Sự việc không đơn giản như vậy.”
Cố Thanh Tùng cắt ngang lời của Cố Thanh Vân: “Ta biết rất rõ Kỳ Đồng Ủy. Hắn khá có bản lĩnh nhưng đây dường như không phải quyết định của hắn.”
“Ý của ngươi là?”
Cố Thanh Vân còn thiếu độ nhạy cảm chính trị rất nhiều. Hắn kinh ngạc nhìn đại ca của mình.
“Ta hoài nghi chuyện này có cái bóng của nam nhân kia.”
Cố Thanh Tùng không nói là ai nhưng Cố Thanh Vân lại biết.
“Ngươi nói là Tô Bình Nam?”
“Hy vọng là ta đoán sai.”
Cố Thanh Tùng trả lời: “Nếu quả thật Tô Bình Nam tham gia vào, người này đã trở nên càng lúc càng đáng sợ. Trước kia Tiểu Hồng Bào không có bản lĩnh làm mọi chuyện một cách im lặng như vậy.”
Có rất nhiều đánh giá đối với Tô Bình Nam.
Ngang ngược, tàn nhẫn, cường thế, bá đạo. Những từ ngữ này xuất hiện nhiều nhất. Đương nhiên, còn có đa mưu túc trí, hay âm tàn giảo hoạt.
Nhưng gần như không ai cho rằng Tô Bình Nam thiện lương cả. Miệng nhiều xói chảy vàng.
Nếu dùng tâm trí bình thường để nhìn vào nam nhân vô cùng độc ác trong suy nghĩ của đám tam giáo cửu lưu hai nơi Thiên Nam và Hải Châu, ngươi sẽ sốc khi phát hiện ra rằng nam nhân mang tiếng xấu này thực sự có lòng tốt mà người bình thường không hiểu.
…
Đêm càng lúc càng sâu.
Sỏa Tử ăn như gió cuốn. Việc nhét đầy bao tử đồng thời làm cho hắn buông xuống đề phòng đối với Tô Bình Nam.
Tối thiểu Sỏa Tử đồng ý cho nam nhân khiến hắn sợ hãi ngồi lảm nhảm những điều mà hắn nghe không hiểu.
Khi Tô Định Bắc chạy đến, nàng nhìn thấy một cảnh tượng.
Hai nam nhân cường hãn thản nhiên ngồi dưới chân núi, ánh trăng bạc chiếu vào cơ thể bọn hắn.
Một người tự nói một mình, một người nhếch miệng cười, vốn dĩ hai người rất đối lập, nhưng không biết vì sao trong lòng nữ hài lại sinh ra một loại ảo giác hòa hợp khó giải thích được.
Tô Định Bắc hiểu nhị ca của mình có mấy lời không thể nói với ai, chỉ có thể nói với một tên ngốc. Kiêu hùng tịch mịch.
“Một tên ngốc còn tốt hơn một tên điên.”
Tô Bình Nam cầm một chai rượu mạnh trong tay, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, tự lẩm bẩm: “Đồ ngốc thì vĩnh viễn không hiểu được chân tướng của thế giới này. Bọn hắn có thế giới của mình, cho nên bọn hắn rất dễ thỏa mãn.”
Đứng trong gió đêm lạnh thấu xương, nam nhân rót chất rượu trong suốt vào miệng: “Ngươi là kẻ ngu, ta là tên điên. Cho nên, chúng ta có thể làm bạn.”
Nam nhân ném chai rượu cho Sỏa Tử, Sỏa Tử nhận lấy, sau đó uống một ngụm lớn.
Ánh trăng lạnh lẽo, một vị vua cố gắng thống trị thế giới đen tối và một kẻ ngốc chỉ biết nhếch mép cười, tạo thành một bức tranh sơn dầu Ukiyo-e.
…
Tô Định Bắc không tùy tiện cắt ngang hai người uống rượu nói chuyện phiếm. Không phải nàng không đành lòng phá vỡ, mà nữ hài cực kỳ thông minh đoán được nhị ca của mình đang cần phát tiết một chút cảm xúc và áp lực trong lòng.
Cũng không kỳ quái.
Tô Bình Nam nói thế nào cũng là người, nhưng sự kiểm soát cảm xúc của Tô Bình Nam hiện tại khiến hắn ngay cả khi trút giận cũng tỏ ra cực kỳ khó hiểu.
Có câu nói nơi càng cao càng lạnh.
Trong mắt người ngoài, nhị ca xuất chiến giang hồ đã đạt được thành công vang dội, nhưng trong mắt Tô Định Bắc, hắn như đi trên tấm băng mỏng, cực kỳ vất vả.
Khi địa vị của Tô Định Bắc ở Cẩm Tú ngày càng cao, trải nghiệm của nàng về những khó khăn của Tô Bình Nam càng sâu hơn.
Cái khác không nói, nam nhân thậm chí không thể để lộ ra một điểm yếu nhỏ nhất.
Bất kể đối với những người bên ngoài hay cấp dưới ở Cẩm Tú, một khi Tô Bình Nam lộ ra một chút yếu đuối, không, cũng không cần yếu đuối, cho dù chỉ là một chút mệt mỏi, chỉ sợ tâm trí của nhiều người sẽ trở nên sống động.
Kẻ ngu xuẩn không xứng cùng nhị ca nói những lời này, càng không làm cho nhị ca nói ra những lời này.
Nhưng Tô Định Bắc hiểu được sự nhiệt tình chiến đấu của Tô Bình Nam, tình cờ sức mạnh siêu nhiên bẩm sinh và bản năng chiến đấu tuyệt vời của Sỏa Tử đã khiến hắn có tư cách này.