Thời gian trôi qua, Tô Bình Nam cuối cùng cũng đứng dậy sau khi uống cạn chai rượu mạnh đắt tiền với Sỏa Tử.
“Không làm bạn, ngày mai ta lại đến đánh ngươi.”
Nam nhân quay người, khoát tay với Tô Định Bắc đang đứng thẳng tắp: “Ở đây thâm sơn cùng cốc, ngươi còn rất nhiều chuyện cần làm, cần chi phải chạy đến đây một chuyến thế?”
Nhìn vẻ mặt của Tô Bình Nam có thể thấy sự thả lỏng hiếm khó có. Thậm chí hắn còn đùa một câu: “Anh trai của ngươi từ nhỏ đã đánh nhau, ngay cả quán quân Kiều Lập Phu mà ta còn đánh thắng được, huống chi một tên gia hỏa đầu óc không được thông minh.”
Lần đầu tiên, nam nhân đề cập đến sở trường đánh nhau của mình với em gái: “Đấu vật không phải là môn thể thao man rợ như mọi người nghĩ, ngược lại mỗi cao thủ đều rất thông minh.”
Đôi mắt trong veo của Tô Định Bắc mang theo sự nghi ngờ nhìn Tô Bình Nam đang hứng thú nói chuyện.
“Sinh tử chỉ được quyết định trong gang tấc. Nếu phán đoán sai lầm, sinh tử nhất định sẽ được định ra.”
Nam nhân nói: “Cho nên, muốn thắng thì phải dũng cảm và thông minh, thiếu một thứ cũng không được.”
“Ta tin rằng vũ lực chính là biện pháp giải quyết vấn đề.”
Tô Định Bắc gật đầu đồng ý. Nữ hài có sự cứng rắn giống như anh trai của mình.
“Ta tới xem ngươi đánh nhau giỏi như thế nào, nghe nói võ công của ngươi rất cao, nhưng ta rất ít khi nhìn thấy.”
Có lẽ sự thả lỏng của Tô Bình Nam khiến cho Tô Định Bắc khó có lúc nói đùa một câu. Biểu hiện của hai anh em thường ngày lạnh lùng khó gần trong cơn gió đêm lạnh lẽo này có thể khiến nhiều người phải há hốc mồm.
“Nó cao đến mấy tầng lận.”
Tô Bình Nam nói một câu nói đùa của thế hệ sau. Tô Định Bắc ngẩn ra một hồi, sau đó cười rộ.
…
“Lão đại, ông chủ Kỳ đã hành động.”
Lời nói của Lục Viễn vẫn đang chờ ở giao lộ khiến cho hai người đồng thời thu lại nụ cười. Cũng may trên thế giới này còn có Tô Định Bắc tồn tại, Tô Bình Nam mới cảm thấy không cô độc.
“Sau khi đưa đồ xong, ông chủ Kỳ tự mình đến ban giám sát. Tin tức kia hẳn đã được đưa đến tay Lưu Hán Vũ.”
Khi Lục Viễn nói câu nói này, ánh mắt khó mà che giấu được sự sùng kính.
Hắn đã làm việc với Kỳ Đồng Ủy nhiều lần, biết người này rất khó chơi. Hắn không ngờ lão đại nhà mình chỉ dùng có một quyển sách và bốn chữ lại có thể khiến cho tên gia hỏa kia cam tâm tình nguyện xung phong đi đầu.
“Ta đoán hẳn là Lưu Hán Vũ.”
Tô Bình Nam nở nụ cười đầy thâm ý. Hiện tại, nam nhân đã không còn sự nhẹ nhàng thoải mái như vừa rồi, vẻ mặt của hắn đã chuyển thành giếng cổ không gợn sóng ngàn năm không thay đổi.
“Tặng một món quà, chúng ta cũng phải lấy lại một món quà chứ. Đi làm việc đi.”
Tô Bình Nam nói, Lục Viễn khom người rời đi.
Ánh mắt Tô Định Bắc sáng ngời. Ở thời không này, Tô Bình Nam quá sáng chói, điều này dẫn đến nữ hài vô thức bắt chước mọi thứ của anh trai.
Tô Định Bắc phát hiện mình cũng dần dần yêu thích loại cảm giác có thể khống chế mọi thứ này. Cảm giác đó không kém cảm giác trực tiếp dùng bạo lực nghiền nát trước đây.
…
Lưu Hán Vũ là người địa phương, một trong những phó cục trưởng cục giám sát, là người làm việc lạnh lùng, thiết diện vô tư.
Phong cách làm việc này cộng với làn da ngăm đen của hắn, trong quan trường Thiên Nam, rất nhiều người âm thầm gọi hắn là lão Bao.
Ba chữ Bao đại nhân là một từ dùng để ca ngợi ở Hạ quốc năm nghìn năm. Cũng chính vì vậy, Lưu Hán Vũ không hề cảm thấy mâu thuẫn với cái tên của mình.
Sau hơn hai mươi năm làm công ăn lương, Lưu Hán Vũ vẫn ở trong một căn nhà ống.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, Lưu Hán Vũ cảm thấy hành động của mình xứng đáng với ba chữ Bao đại nhân.
Hắn được xem là điển hình từng bước một đi lên từ cơ sở. Bất luận hắn ở cương vị nào, hắn đều không tham, không đoạt và không muốn.
Có một câu, nước trong quá ắt không có cá.
Năng lực làm việc của hắn xuất chúng, nhưng cũng chính vì vậy, trong kiếp sống quan trường của Lưu Hán Vũ, hắn chưa từng trở thành người đứng đầu.
Năng lực của hắn coi như phát huy hết tác dụng khi ở trong tay ông chủ Mạnh. Có thể phụ trách được một phòng giám sát đã là biểu hiện tài hoa lớn nhất của hắn rồi.
Khi Tô Bình Nam nói món quà thứ hai, Lưu Hán Vũ không biết mình nằm trong vòng xoáy đang thẩm định tài liệu mà ông chủ Kỳ đưa đến.
Trong phòng họp khói thuốc lượn lờ. Nếu không phải có hương vị gay mũi, nó quả thật giống như Bồng Lai tiên cảnh.
Thức khuya làm công việc này là chuyện thường tình, không hút thuốc thì căn bản không thể đứng dậy được. Cho nên, đa số đều là kẻ nghiện thuốc. Nhất là khi gặp vụ án lớn, người hút thuốc lại càng nhiều.
“Nhìn không ra lá gan của lão Cố không nhỏ.”
Sau khi khép hồ sơ, Lưu Hán Vũ là người đầu tiên lên tiếng. Hắn nhìn thấy sắc mặt căng thẳng của đám cấp dưới, thở dài nói: “Ông chủ Quý đã trao đổi với ta về vấn đề này.”
Lời Lưu Hán Vũ nói khiến rất nhiều người nhẹ nhàng thở ra.
“Người này nhất định phải giao cho chúng ta điều tra cẩn thận.”
Lưu Hán Vũ đã lên một kế hoạch sơ bộ: “Chuyện liên lụy quá nhiều, cầm nhẹ thì đặt nhẹ. Nhớ kỹ một điều, chúng ta không nhắm vào vấn đề kinh tế của đồng chí Phú Trạch.”
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang cuộc nói chuyện của Lưu Hán Vũ. Nam nhân nhìn thoáng qua màn hình, có chút kinh ngạc, sau đó gật đầu với cấp dưới rồi bước ra ngoài.
Không ai sống mà không nợ. Lưu Hán Vũ cũng không ngoại lệ.
Một năm rưỡi trước, hắn nợ một phần ân tình. Bây giờ, chỉ sợ đến lúc phải trả rồi…