Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 205 - Chương 205: Ta Chờ Ngươi

Chương 205: Ta chờ ngươi Chương 205: Ta chờ ngươi

Sau khi mấy người lên xe, Tô Bình Nam kéo cửa xe xuống: "A Viễn, ví tiền màu hồng, phía trên vẽ mèo gì đó."

Hắn quay đầu lại hỏi một câu mới nói tiếp: "Ví tiền có vẽ mèo Kitty, đồ lấy về, đuổi người đó ra khỏi Thiên Đô."

Lục Viễn khom người gật đầu, đưa mắt nhìn đoàn người Tô Bình Nam đi xa, sau đó ngồi thẳng lên, nói với thủ hạ: "Gọi thủ lĩnh đám móc túi ở nhà ga tới, ta muốn nói chuyện với hắn."

"Chuyện gì thế?"

Nhị thúc thấy Ninh Tiểu Ninh có chút không đúng, quan tâm hỏi.

"Không có gì."

Ninh Tiểu Ninh vừa cười vừa nói: "Ta đi làm việc."

Nàng lắc cánh tay nhị thúc, nũng nịu nói: "Những người đó nhìn thật là dữ."

Động tác cực nhanh, lấy lại ví tiền đã bỏ vào trong túi của nhị thúc, sau đó đi vào nhà ga, hán tử trung niên nghi hoặc nhìn bóng lưng Ninh Tiểu Ninh. Đứa cháu gái này của mình xưa nay không có thân mật với mình như vậy, hôm nay sao thế nhỉ?

Khóe miệng xinh đẹp của Ninh Tiểu Ninh nhếch lên, nàng quyết địnhlát nữa sẽ lặng lẽ để củ khoai lang bỏng tay này ở cổng Lục Phiến Môn, như vậy thì có thể thần không biết quỷ không hay, qua mặt được lần này.

Nhưng nàng không biết cũng bởi vì ý nghĩ này của nàng dẫn đến sau này nhà ga Thiên Đô trở thành nhà ga sạch sẽ nhất, an toàn nhất Hạ quốc. Không tìm thấy người, Tiểu Hồng Bào giận tím mặt, dứt khoát thà giết nhầm chứ không bỏ sót. Cả đen lẫn trắng, hai bút cùng vẽ, nhà ga Thiên Đô nghênh đón nghiêm trị suốt cả một tháng, cái gì đội xe dù, đội hắc điếm, băng đảng lưu manh, nhóm móc túi, toàn bộ đều bị đánh đến không dám ló mặt.

Người được nhanh chóng đưa tới trước mặt Lục Viễn.

"Viễn ca."

Khoái thủ lão Thất cúi đầu khom lưng chào từ xa.

"Một cái ví tiền màu hồng, phía trên có hình vẽ một con mèo, đồ của Hồng Bào ca. Ngươi tìm được thì đuổi người động tay ra khỏi Thiên Đô, việc này coi như xong. Rõ chưa?"

Giọng điệu Lục Viễn rất lạnh.

"Được."

Khoái thủ lão Thất sắc mặt ôn hòa gật đầu, nhưng trong lòng thì mắng không thôi. Cái tên đui mù nào lại trộm đồ trên người đám hung thần này, làm như vậy không phải là đi gây sự với người ta sao.

"Bao lâu?"

Lục Viễn mặt không thay đổi hỏi tiếp.

"Hai tiếng."

Khi khoái thủ lão Thất nói câu nói này, trong lòng vẫn rất bình tĩnh, hắn có chút mặt mũi ở khu vực này, huống chi còn là tìm đồ giúp Tiểu Hồng Bào, có tên đui mù nào dám đắc tội hắn.

"Được, ta chờ ngươi."

Lục Viễn gật đầu, kéo cửa xe ra ngồi xuống, phất tay với khoái thủ lão Thất qua kính xe, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, trong xe hoàn toàn yên tĩnh.

Lý Lạc Nhiên tới, bữa cơm thứ nhất Tô Bình Nam tổ chức là tiệc nhà, đội xe đi thẳng đến nhà ở đại viện quan phủ vừa mới trùng tu xong.

Căn nhà số bảy, đại viện quan phủ Thiên Đô.

Tô phụ và Tô mẫu đến Thiên Đô từ hôm qua, bọn hắn vốn còn lưu luyến ngôi nhà của mình ở thôn Tô Gia, khi thấy nhà ở được Tô Bình Nam trang trí hoàn toàn đổi mới thì lập tức sợ ngây người, đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại. Hơn một ngày, hai người ở trong phòng, tay chân luống cuống không dám đụng vào đâu, sợ làm hư đồ.

Hôm qua sau khi bọn hắn đi vào, miệng không khép lại. Tô mẫu nói một câu bại lộ ý nghĩ của hai người: "Hoàng cung cũng chỉ đến thế là cùng."

Thật ra thì cũng không trách hai vị lão nhân, Tô Bình Nam giao cho phòng làm việc Thiên Đô trang trí.

Từ đơn đầu tiên của Cẩm Tú Các được phòng làm việc Thiên Đô giành lấy, mấy nhà tiếp theo đều do bọn hắn làm, kiếm lời đầy bồn đầy bát. Đại gia nhiều tiền trang trí nhà ở, đương nhiên những người này sẽ dốc hết sức. Còn dự chi? Những người này đã chết lặng với tài đại khí thô của Tô Bình Nam, chuyện này còn phải hỏi, cứ đồ mắc đồ tốt là được.

Căn nhà số bảy, mặt đất lót thảm Mink màu đỏ thẫm thật dày, bước chân lên không gây ra một tiếng động nào, hết sức thoải mái. Tường nhà được dán tấm bảo vệ bằng gỗ Chương, toàn bộ lầu nhỏ tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Phòng khách dùng ghế sa lon bằng da thật nhập khẩu từ Italy, bàn trà cũng cực kỳ quý báu. Tivi treo tường tuyệt đối là độc nhất Thiên Nam, đây là sau khi huynh đệ Cao gia biết được tin tức, dựa vào con đường của Hải lão đại mua từ Nhật Bản về.

Vật dụng trong phòng bếp còn kinh khủng hơn, Tô Bình Nam ra lệnh xong liền mặc kệ, thủ hạ cũng không biết Tô mẫu có biết dùng hay không, dù sao cứ làm xong rồi tính, Tô lão bản lại không thiếu tiền. Nào là lò nướng, nào là máy rửa bát, cái gì cần có đều có. Khi Tô mẫu đi vào phòng bếp thì trợn tròn mắt, đa số mấy thứ này nàng đều không biết dùng.

Bữa cơm hôm nay, Tô Bình Nam dứt khoát điều một đầu bếp của Cẩm Tú Sơn Trang tới, tránh cho mẹ mình khó xử.

Song phương muốn gặp mặt, Lý Lạc Nhiên căng thẳng, Tô phụ và Tô mẫu cũng khẩn trương.

Hai vị lão nhân ngồi không yên, đứng ở cửa chờ xem rốt cuộc đứa con có tiền đồ nhất, cứng đầu nhất này của mình sẽ dẫn về một cô gái như thế nào. Lý Lạc Nhiên cũng cực kỳ khẩn trương. Tim nàng trao gửi cho Tô Bình Nam, nếu như cha mẹ của hắn không thích mình, vậy mình làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây nàng liều mạng lắc đầu, cứ như là làm như vậy thì có thể xua tan ý nghĩ đáng sợ này vậy.

Bình Luận (0)
Comment